Chương 5: Lần đầu gặp Vũ Hóa Điền
Tác giả: Lãnh Thiên Thu
“Chính là ngươi muốn gặp bổn đốc?”
Vũ Hóa Điền mặc dù hỏi một câu, nhưng giọng điệu lại rất kiên định. Nếu võ công của người này thực sự cao như lời của Nhị Đương Đầu nói, thì nhân tài như vậy nhất định phải thu dưới trướng của mình.
Lâm Hàn không hề hoảng sợ, hắn vẫn ngồi yên lặng, bình tĩnh nói: “Không sai, chính là ta.”
Đinh, hệ thống phát động ngẫu nhiên nhiệm vụ, đánh bại Vũ Hóa Điền, khen thưởng: Tu di không gian giới chỉ. Lúc này, nhiệm vụ do hệ thống đưa ra lại hiện lên trong đầu hắn. Nhìn thấy phần thưởng, Lâm Hàn thật sự có xúc động muốn hôn hệ thống. Phần thưởng này đến rất đúng lúc, có tu di không gian giới chỉ, kho báu có thể mở ra trong thời gian rất ngắn thực sự hữu ích. Vốn kế hoạch tiếp theo của hắn cần rất nhiều tiền, nhưng bây giờ thì tốt rồi, khó khăn cuối cùng trong kế hoạch đã được giải quyết.
“Ngươi muốn gặp bổn đốc có chuyện gì?” Vũ Hóa Điền cũng không để ý, ngược lại hắn ngồi ở trước mặt Lâm Hàn, chú ý tới Hỏa Lâm Kiếm. Trực giác mách bảo cho hắn biết thanh kiếm này không hề đơn giản. Sát khí của Hỏa Lâm Kiếm nội liễm, chỉ những người có võ công cực cao mới có thể phát giác Hỏa Lâm Kiếm ẩn trong vỏ kiếm có một tia sát khí lập loè như có như không toát ra.
“Nghe nói võ công của ngươi rất cao, ta muốn cùng với ngươi đánh một hồi! !”
“Lớn mật! ! Ngươi là thân phận gì? Dám cùng đốc chủ bọn ta động thủ?” Mã Tiến Lương tức giận tiến lên nói ra.
Vũ Hóa Điền thản nhiên vẫy tay áo, ý bảo Mã Tiến Lương lui ra.
Vũ Hóa Điền nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt kiêu ngạo. Biết rằng trận luận bàn này không đánh không được. Nếu như muốn thu phục người này, tất nhiên phải áp đảo hắn, đối với cao thủ mà nói, ra tay toàn lực đánh bại đối thủ. Đây mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ. Vũ Hóa Điền tuyệt đối tự tin vào võ công của mình.
Hắn lập tức đứng dậy, quay người bước ra khỏi cửa. Mã Tiến Lương cung kính trao bội kiếm của mình cho Vũ Hóa Điền.
Lâm Hàn cười lớn, cầm lấy Hỏa Lâm kiếm trên bàn đi ra khỏi cửa. Những người khác theo sát phía sau đến quan sát trận cao thủ quyết đấu này.
Cát vàng bay đầy trời, trước cửa khách điếm, Lâm Hàn ôm kiếm mà đứng, Vũ Hóa Điền cũng cầm kiếm đối lập nhìn nhau.
Ngay khi những người đang theo dõi trận chiến tập trung sự chú ý vào hai người, một người đàn ông mặc vải thô hắc y, đầu đội mũ tre, tay cầm một thanh kiếm lặng lẽ đứng bên cạnh Lăng Nhạn Thu... Lăng Nhạn Thu kinh hỉ nhìn người bên cạnh, chính mình đi khắp thiên sơn vạn thủy lần theo dấu chân hắn chính là muốn gặp mặt hắn một lần, không nghĩ tới trở lại địa phương từng quen biết lại lần nữa nhìn thấy hắn.
Người này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt phong trần, không ai khác chính là Triệu Hoài An, đã từng là giáo đầu cấm quân. Triệu Hoài An ra hiệu cho Lăng Nhạn Thu xem trận luận võ trước mắt. Hắn đã biết chuyện phát sinh trước đó, biết rằng nếu hai người trước mặt cuối cùng hợp tác, chính mình không có nửa điểm phần thắng. Hắn cố ý hiện thân quan sát trận chiến, sau này khi đối đầu mình có thể nhiều thêm một tia phần thắng.
Sau khi di chuyển, khí thế của hai người đan xen, không hẹn mà cùng bắt đầu động thủ. Lâm Hàn lập tức rút kiếm, Hỏa Lâm kiếm tỏa ra ánh sáng đỏ đẹp đẽ, kiếm quang lập loè, kiếm như du long, dày đặc như mưa bao phủ quanh thân Vũ Hóa Điền.
Mặc dù Vũ Hóa Điền rất ngạc nhiên trước sự kỳ dị của Hỏa Lâm Kiếm, nhưng hắn chỉ nghĩ đó là một thanh trường kiếm được rèn từ kim loại đặc thù nào đó. Tuy nhiên hắn vẫn âm thầm đề phòng, nhưng hắn lo lắng nhất chính là kiếm pháp của Lâm Hàn. Nhận được mật tín của Tây Xưởng Nhị Đương Đầu, trong đó điều được nhắc đến nhiều nhất là kiếm kỹ gϊếŧ người không thấy máu.
Thân pháp của Vũ Hóa Điền cực nhanh, khi nhìn thấy ánh kiếm màu đỏ như máu đang lao tới, khuôn mặt hắn không hề cử động. Hắn hơi lui về phía sau, tránh đi mũi nhọn Lâm Hàn, dùng kiếm phản kích, song phương ngươi tới ta đi thăm dò chiêu thức của nhau.
Lâm Hàn thấy Vũ Hóa Điền có thể dễ dàng tránh né sát kiếm của mình, biết mình nên xuất toàn lực. Lâm Hàn lùi lại một bước nói: “Cẩn thận, kiếm pháp của ta hung hiểm đến cực điểm, ngay cả ta cũng không thể hoàn toàn khống chế được.” Kế hoạch tiếp theo của Lâm Hàn cần Vũ Hóa Điền giúp đỡ, cho nên chỉ có thể nhắc nhở hắn.
Lâm Hàn toàn lực thi triển Huyết Ảnh Thần Công, Huyết Ảnh chân khí vận chuyển với tốc độ cao, toàn thân tản ra huyết sắc nhàn nhạt. Thân kiếm đỏ như máu của Hỏa Lâm Kiếm tỏa sáng rực rỡ, hắn lại sử dụng Phi Huyết Kiếm Pháp. Lúc này, Phi Huyết Kiếm Pháp trở nên càng hung hãn.
Lâm Hàn tựa hồ hóa thành một đoàn huyết quang bắn về phía Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền không chút nào yếu thế, một tay cầm kiếm, tay kia vận khởi chân khí như tinh cương, tả hữu luân chuyển hướng về Lâm Hàn công tới. Thân pháp phiêu dật, thân kiếm hợp nhất lại càng tăng thêm sức mạnh.
Huyết sắc kiếm quang của Phi Huyết Kiếm Pháp ẩn chứa vô tận sát cơ, thân kiếm huyết sắc của Hỏa Lâm Kiếm toát ra huyết quang nồng đậm. Ống tay áo chứa chân khí của Vũ Hóa Điền bị kiếm quang xoắn lại, từng mảnh rơi lả tả như những con hồ điệp.
Sắc mặt Vũ Hóa Điền đại biến, trường kiếm lấy góc độ cực kỳ xảo diệu độc ác đâm về phía Lâm Hàn. Lâm Hàn không hề kinh hoảng, xoay người tránh né một kiếm tuyệt sát, Hỏa Lân kiếm hướng về kiếm Vũ Hóa Điền chém tới.
Thanh kiếm của Mã Tiến Lương mặc dù cũng được chế tạo từ kim loại đặc thù nhưng dù sao cũng không bằng Hỏa Lâm Kiếm. Thân kiếm lập tức bị trảm đoạn. Lâm Hàn cũng không thừa thắng xông lên mà lùi lại vài bước, rời khỏi chiến trường.
Thắng hiểm! !
Lâm Hàn trong nội tâm minh bạch chính mình dựa vào uy lực của thần binh Hỏa Lâm Kiếm, nếu không Vũ Hóa Điền chưa chắc sẽ thua. Vũ Hóa Điền nhìn đoạn kiếm trong tay, rồi nhìn vào Hỏa Lân kiếm trong tay Lâm Hàn. Thở dài một hơi nói: “Cuộc tỷ thí này là ta thua. Mặc dù là thua ở binh khí nhưng thua chính là thua.”
Đinh! Chúc mừng Ký Chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đánh bại Vũ Hóa Điền. Ban thưởng tu di không gian giới chỉ. Lâm Hàn đột nhiên chú ý tới bên cạnh mình nhiều hơn một cái hư vô không gian trắng xóa.
Lúc này, tất cả mọi người đang theo dõi hai người quyết đấu cũng là giật nảy mình. Biết hai người võ công đều trác tuyệt, tuyệt đối không nghĩ tới võ công của họ lại cao như vậy. Nhất là Phong Lý Đao cùng Cố Thiếu Đường. Phong Lý Đao may mắn nói: “Cũng may đêm qua ngươi không hướng hắn ra tay, nếu không hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng.” Cố Thiếu Đường chỉ ngơ ngác gật đầu.
Lâm Hàn nhìn Vũ Hóa Điền nói: “Chúng ta tâm sự được chứ.”
“Ta muốn gia nhập triều đình, tiến vào biên quân!”
Cái gì? Ngay cả Vũ Hóa Điền cũng không nghĩ đến Lâm Hàn sẽ đưa ra yêu cầu này. Không khỏi rất hiếu kỳ nói; “Đại Minh đã được hưởng thái bình từ lâu, biên quân đã mục nát. Tướng không chiến tâm, binh không chiến ý. Ngươi vì cái gì muốn vào biên quân?”
Lâm Hàn giải thích: “Thuộc hạ của ngươi đã nói cho ngươi biết võ công của ta, võ công kiếm pháp của ta lập dị, không đi theo con đường chính đạo. Cần gϊếŧ chóc đến ma luyện đạo tâm, gϊếŧ càng nhiều, võ công của ta tinh tiến lại càng nhanh. Đi là sát phạt chi lộ. Trong võ lâm chính nghĩa, nếu như ra tay quá nhiều, sẽ biến thành công địch toàn thiên hạ. Chỉ có dấn thân vào biên quân cùng kẻ thù bên ngoài giao chiến. Không chỉ có có thể vì Đại Minh xuất lực, hơn nữa sẽ không bởi vì gϊếŧ chóc quá nhiều mà khiến cho toàn thiên hạ là địch.”
Không sai! Đây chính là mục đích của Lâm Hàn! Tham gia quân đội, đặc biệt là trong thời đại vũ khí lạnh. Tại giang hồ nhấc lên biển máu ngập trời, không những bị cái gọi là chính nghĩa công kích, ngay cả triều đình cũng sẽ không cho phép một kẻ điên cuồng gϊếŧ chóc khắp nơi như vậy tồn tại. Kiến nhiều cắn chết voi! Trong thế giới võ thuật cấp thấp, một người dù võ công có cao đến mấy, nếu bị đại quân mấy vạn người vây hãm, nhất định sẽ chết. Chỉ có lưng tựa đại thụ, mượn nhờ đại thụ bao phủ, mới có thể chống đỡ mưa gió. Huyết Ảnh Thần Công của mình phải mượn nhờ đại lượng máu tươi mới có thể rất nhanh đột phá.
Thế lực lớn nhất trong thế giới võ thuật cấp thấp là gì? Triều đình. Đừng nhìn Thiếu Lâm truyền thừa ngàn năm sừng sững không ngã. Đó là bởi vì triều đình tất cả các triều đại đều không muốn động thủ. Bằng không, dù Thiếu Lâm Tự có bao nhiêu cao thủ võ tăng, cũng sẽ như một lũ gà đất chó kiểng trước mặt triều đình, không chịu nổi một kích.
Nếu Lâm Hàn không có đầu óc, hắn sẽ giống như Ma Đạo chi nhân trong phim ảnh, truyền hình, khắp nơi gϊếŧ người, luyện công. Vậy thì thế giới võ học thấp kém này chính là phần mộ của hắn. Chớ nói chi là hành tẩu chư thiên, chấn hưng Ma Đạo.
Mà dấn thân vào quân đội trấn thủ biên quan. Gϊếŧ chóc dị tộc thì khác. Tục ngữ có câu, nội chiến không anh hùng, ngoại chiến là người vô tội. Lâm Hàn muốn khoác lên mình tấm áo hợp pháp cho hành vi gϊếŧ người luyện công của mình. Càng gϊếŧ nhiều người dị tộc, thanh danh của hắn càng lớn, không có bất kỳ người nào dám chỉ trích. Chỉ biết vỗ tay khen hay! !
Vũ Hóa Điền liếc nhìn Lâm Hàn, không ngờ người này lại có tầm mắt như vậy. Triều đình vô cùng chán ghét cái gọi là người Giang Hồ. Những người này dựa vào vũ lực, tùy ý nhấc lên các loại gϊếŧ chóc hoành hành bất hợp pháp. Nếu không phải trước có Cẩm Y Vệ, sau có Đông Tây nhị xưởng trấn áp. Bằng không thì còn không biết gây ra cái nhiễu loạn gì.
“Vậy ngươi vì cái gì không trực tiếp đi biên quan hiệu lực, ngược lại tìm ta?”
Lâm Hàn thản nhiên nói: “Tình thế triều đình còn cần ta phân tích cho ngươi sao? Tại sao Đông Tây nhị xưởng của các ngươi lại có nhiều quyền lực như vậy? Chẳng phải vì đội ngũ quan văn kiêu ngạo, tùy ý chèn ép võ tướng, dẫn đến văn võ mất cân bằng, thậm chí các quan văn còn chiếm đoạt quân quyền, bắt đầu khıêυ khí©h quân quyền. Hoàng đế trong tay không có binh quyền, chỉ có thể dựa vào các ngươi cùng quan văn chống lại. Điều ta cần không phải là sự ràng buộc của quan văn, mà là sự ủng hộ của hoàng đế để độc lập lãnh đạo đội ngũ.”
“Vậy ngươi có thể mang cho ta chỗ tốt gì?”
Vũ Hóa Điền không có cự tuyệt Lâm Hàn, mà là trực tiếp đưa ra trao đổi ích lợi.
Võ công của Lâm Hàn đã được Vũ Hóa Điền công nhận, có tư cách giao dịch với hắn. Vũ Hóa Điền cũng minh bạch võ công của Lâm Hàn thích hợp hơn với chiến trường. Nếu ở trên giang hồ, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Chỉ cần Lâm Hàn thật sự gia nhập quân đội, Vũ Hóa Điền biết rõ bất kể chính mình hay hoàng đế đều không cách nào cự tuyệt. Người có võ công xuất sắc sẵn sàng nhập ngũ, vì nước xuất lực trấn thủ biên quan. Gϊếŧ quá nhiều người có ích gì? Trong lịch sử bao nhiêu thành danh võ tướng gϊếŧ người ít? Bạch Khởi, một vị tướng nổi tiếng của nước Tần thời Chiến Quốc, đã gϊếŧ chết bốn mươi vạn quân Triệu trong một trận chiến. Được mệnh danh là: Sát Thần. Ngươi có thấy cái nào gọi là chính đạo nhân sĩ muốn thay trời hành đạo? Hơn nữa, người chết không phải là quốc dân của quốc gia mình, kiêng kị cái gì? Cái này là choàng một tầng áo ngoài hợp pháp khi gϊếŧ người. Cái gì là hợp pháp? Hoàng đế nói, chính là hợp pháp. Cái này là tiêu chí thời đại phong kiến! !
Lâm Hàn hỏi ngược lại: ‘Vậy ngươi muốn cái gì?”
Vũ Hóa Điền đột nhiên không biết mình muốn cái gì, chính mình muốn cái gì? Quyền lợi? Tiền tài? Nữ nhân? Chính mình cái gì cũng không thiếu. Quyền lợi của mình đến từ hoàng quyền, hoàng quyền càng thịnh thì quyền lợi của bản thân càng lớn. Đã có quyền lợi, tiền tài nữ nhân dễ như trở bàn tay. Hơn nữa mình là thái giám được hoàng thất bồi dưỡng, muốn nữ nhân có làm được cái gì đâu?