Lâm Hàn cũng không ngắt lời cảm xúc của bốn vị văn nhân, lặng lẽ ngồi thưởng thức trà Long Tĩnh Tây Hồ không chút tạp chất.
Bốn người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hoàng Chung Công cũng nhận ra sự thất thố của bốn huynh đệ mình, lão mặt đỏ bừng, ra hiệu cho ba vị huynh đệ khác chỉnh trang lại dung mạo của mình.
Lão quay người, hướng Lâm Hàn bái thật sâu, trên mặt vẫn không giấu được vẻ kích động trước đó, trịnh trọng nói: "Lâm môn chủ, phần lễ này quá đỗi quý giá.”
“Tại hạ sinh thời có thể được nhìn thấy một lần, đã là vinh hạnh vô cùng. Vạn vạn lần không dám nhận món bảo vật quý giá như vậy!"
Lâm Hàn cũng không ngờ rằng một người văn nhân lại có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy. Cũng không khỏi nhìn Hoàng Chung Công bằng con mắt khác. Những thứ này đối với Lâm Hàn chẳng có giá trị gì, nhưng đối với Mai Trang Tứ hữu mà nói, đó là báu vật vô giá.
Cũng như bí kíp võ công đối với người luyện võ, là một đạo lý.
Có thể kiềm chế được du͙© vọиɠ trong lòng, quả thật phi thường.
"Đại ca!"
Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh Sinh vừa mới ổn định lại tâm tình kích động của mình, khi nghe lời đại ca, họ lại không kìm được mà kêu lên.
Nhìn thần thái của ba người, Lâm Hàn mỉm cười. Phất phất tay, nói với Mai Trang Tứ hữu: "Tại hạ từ khi bước vào giang hồ, chưa bại một lần. Chỉ cần bốn vị chịu ra tay, đánh bại tại hạ, những vật này liền đưa cho chư vị."
Có câu thường nói: “Hoa tươi phối mỹ nhân, bảo kiếm tặng anh hùng.”
“Những thứ này trong tay của ta, thật đáng tiếc. Có lẽ trong tay các vị, mới có thể phát huy được giá trị vốn có của chúng.”
“Đại ca!”
Nghe lời Lâm Hàn, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh Sinh vội vàng nhìn Hoàng Chung Công với vẻ mặt vui mừng, mong chờ quyết định của đại ca. Dù sao đây chỉ là so tài võ nghệ, chứ không phải sinh tử quyết đấu.
Ngay cả Hoàng Chung Công cũng động lòng!
Đồ tốt a, thật là đồ tốt! Nếu để những báu vật như vậy vuột mất trước mắt, e rằng họ sẽ không thể nào ngủ yên được.
Hoàng Chung Công suy đi tính lại, cuối cùng vẫn đồng ý.
Những thứ này quá hấp dẫn rồi!
Hoàng Chung Công quay sang những cao thủ đang giả dạng gia đinh canh giữ Nhậm Ngã Hành, vẫy tay ra hiệu cho họ lui xuống. Sau đó, mỉm cười với bọn người Lâm Hàn: "Lâm môn chủ thịnh tình như thế, vậy chúng ta bốn huynh đệ sẽ liều mạng chơi đùa cùng Lâm môn chủ, luận bàn một phen, dùng võ kết giao."
Hoàng Chung Công vẫn rất tự tin vào võ công của mình, ba người huynh đệ khác tuy có võ công sàn sàn với Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần mà Lâm Hàn đã đánh bại.
Nhưng võ công của mình cao hơn ba vị huynh đệ rất nhiều, nhất là khi sử dụng tuyệt học Thất Huyền Vô Hình Kiếm, cho dù ba người kia hợp sức cũng không phải là đối thủ của mình.
“Lâm môn chủ, mời đến diễn võ trường!”
Đan Thanh Sinh là người nóng tính nhất, sau khi thấy đại ca Hoàng Chung Công gật đầu đồng ý, liền vội vã bước lên dẫn đầu mọi người đi đến diễn võ trường của Mai Trang.
Mai Trang rộng lớn như vậy, lại có nhiều cao thủ canh giữ Nhậm Ngã Hành, nên họ đã cho xây dựng riêng một diễn võ trường để mọi người có thể tập luyện và luận bàn khi rảnh rỗi.
Rất nhanh, mọi người đã theo Đan Thanh Sinh đến diễn võ trường. Sân được lát bằng đá, hai bên bày biện đủ loại binh khí như đao, kiếm, thương, kích... Các loại binh khí cái gì cần có đều có, phong mang hàn quang thoáng hiện, cho thấy được sự bảo quản cẩn thận. Trên sàn đá có chỗ nứt vỡ, chứng tỏ có người thường xuyên tập luyện ở đây.
Đan Thanh Sinh nóng lòng không kịp chờ đợi, liền vận dụng khinh công, bay đến giá binh khí, lấy một thanh kiếm dài ba thước, bước lên sân.
Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông thấy tứ đệ vội vàng lên sân, cũng mỉm cười hiểu ý. Dẫn đám người hướng về hai bên chỗ ngồi đi đến.
Lâm Hàn thấy Đan Thanh Sinh đã ra trận, cũng xuống sân quan sát.
Một thân hình lóe lên, Lâm Hàn với Hỏa Lân Kiếm sau lưng, đột nhiên biến mất khỏi chỗ ban đầu, xuất hiện trên diễn võ trường.
Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông, bao gồm cả Đan Thanh Sinh đang trên sân, đều vô cùng kinh ngạc. Tuyệt đỉnh khinh công như di hình hoán vị lại xuất hiện trên người một thanh niên, quả thực khó ai có thể tưởng tượng.
Nhìn thân ảnh Lâm Hàn trên diễn võ trường, Hoàng Chung Công không khỏi cảm thán: "Thật sự là giang hồ nhân tài đời nào cũng có, tất tỏa sáng mấy trăm năm a."
Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông bên cạnh cũng đồng cảm, gật đầu lia lịa.
"Hoàng huynh, đừng vội coi thường Lâm môn chủ, tuy trẻ tuổi, nhưng võ công đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh trong giang hồ. Ta cũng từng giao đấu với Lâm môn chủ vài chiêu, đáng tiếc là hoàn toàn không phải đối thủ."
"Ồ? Ngay cả võ công của Hướng Tả Sứ cũng không thể thắng được hắn?"
Hoàng Chung Công biết rõ Hướng Vấn Thiên, Quang Minh Tả Sứ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, võ công không thua kém chưởng môn phái Ngũ Nhạc, thậm chí còn cao hơn một bậc. Trong giang hồ, những người có thể áp đảo Hướng Vấn Thiên cũng chỉ rải rác mấy người mà thôi.
"Không dám giấu gì Hoàng huynh, ta thực sự đã thua trong tay Lâm môn chủ."
Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông đều hít một hơi thật sâu, món quà "tự dưng" này quả thực không dễ dàng nhận được.
Hoàng Chung Công tự tin vào môn võ độc môn Thất Huyền Vô Hình Kiếm của mình, nên không quá lo lắng. Ông vội vàng dừng câu chuyện, ra hiệu cho mọi người xem trận đấu giữa hai người.
Lúc này, Lâm Hàn và Đan Thanh Sinh trên diễn võ trường, sau khi chắp tay chào nhau, cũng chuẩn bị ra tay.
Sau khi chứng kiến thân pháp di hình hoán vị kinh ngạc của Lâm Hàn, Đan Thanh Sinh không còn vẻ mặt thoải mái như lúc mới ra sân, mà nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Hàn nhìn Đan Thanh Sinh bày tư thế phòng thủ, cũng không có xuất thủ. Có vẻ như đang chờ hắn ta xuất thủ trước.
Lâm Hàn mỉm cười, cũng không rút kiếm. Tay phải ngưng kết thành trảo, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nhanh như chớp, trảo quang trắng bệch âm lãnh, tà khí dày đặc. Kết hợp với Huyễn Ma Thân Pháp, thân hình Lâm Hàn xuất hiện khắp nơi, phảng phất như có vô số người đang không ngừng vây công Đan Thanh Sinh.
Lúc đầu, khi thấy Lâm Hàn không rút kiếm, Đan Thanh Sinh còn hơi tức giận, cảm thấy Lâm Hàn coi thường mình.
Nhưng khi Lâm Hàn sử dụng Huyễn Ma Thân Pháp kết hợp với Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Đan Thanh Sinh chỉ cảm thấy như mình đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cảnh vật xung quanh dần biến mất khỏi tầm mắt, chỉ có những trảo quang lấp lánh liên tục xuất hiện tấn công mình.
Đan Thanh Sinh cũng không dám trì hoãn, rút kiếm tiến lên, sử dụng tuyệt học Bát Mặc Phi Ma Kiếm Pháp. Chỉ thấy Đan Thanh Sinh thân hình quái dị, xuất kiếm như viết chữ, mà kiếm khí trên trường kiếm của Đan Thanh Sinh theo Bát Mực Phi Ma Kiếm Pháp thi triển, từng tia sáng lóe lên, kiếm khí cũng tứ tán.
Ảo ảnh do Huyễn Ma Thân Pháp của Lâm Hàn tạo ra cũng dần tan biến theo kiếm khí đánh trúng của Đan Thanh Sinh.
Khóe miệng Lâm Hàn khẽ giương lên, kiếm pháp của Đan Thanh Sinh này tuy đẹp mắt nhưng thực dụng không cao.