Chương 35: Lâm gia sự tình

"Lâm Bình Chi!"

Nghe gọi tên mình, Lâm Bình Chi vội vã bước ra.

Lâm Hàn hướng về thanh kiếm của Dư Thương Hải rơi trên mặt đất, vận khí, vung tay hất lên. Thanh kiếm dưới sự dẫn dắt của chân khí, bay về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn tiếp nhận thanh kiếm bay tới, ném về phía Lâm Bình Chi. Thanh kiếm cắm xuống trước mặt Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi biết rằng đây là món quà ra mắt mà sư phụ ban cho khi mình bái sư. Thanh kiếm này là của Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành, chính đạo đại môn phái, kẻ đã sát hại cả gia đình mình.

Lâm Bình Chi nhặt thanh kiếm, đi từ từ hướng Dư Thương Hải đang rêи ɾỉ trên mặt đất.

Nhìn Dư Thương Hải tứ chi bị cắt, co giật như một cục thịt trên mặt đất, lòng Lâm Bình Chi vừa kích động vừa hoang mang. Kích động vì có thể báo đại thù cho phụ mẫu. Hoang mang vì sau này trên đời chỉ còn lại một mình cô độc. Còn về ngoại công "Kim Đao đại hiệp" Vương Nguyên Bá nổi tiếng ở Lạc Dương, trước mặt phái Thanh Thành giả vờ chết, khi con gái mình bị bức chết cũng không dám nói một câu, vậy coi là đại hiệp gì? Coi là thân nhân gì?

Nhưng Lâm Bình Chi không trách ông ta, ngoại công cũng có một gia đình, sợ bị Dư Thương Hải trả thù.

Từ đây thiên nhai là người qua đường!

Đều là do ngươi!

Lâm Bình Chi hai mắt đỏ ngầu, nhìn Dư Thương Hải phẫn nộ, đều là do ngươi, tham lam Tịch Tà kiếm phổ của nhà họ Lâm. Đúng rồi, còn có tên Mộc Cao Phong "Tái Bắc Minh Đà" kia, dù hắn trốn đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm ra hắn, tiễn hắn xuống dưới cùng ngươi làm bạn.

Lâm Bình Chi như phát điên, Chặt Dư Thương Hải thành thịt nát, tùy ý phát tiết nội tâm cừu hận cùng không cam lòng.

Phát tiết xong, Lâm Bình Chi lau nước mắt, yên lặng đi đến trước mặt Lâm Hàn, dập đầu ba cái thật mạnh, không phải vì mình, mà là vì tất cả người thân và gia quyến của nhà họ Lâm đã chết dưới tay Dư Thương Hải vì Tịch Tà kiếm phổ.

“Được rồi!”

“Kẻ chết đã chết! Hy vọng ngươi thực sự hiểu giang hồ này.”

Giang hồ là nơi người ăn thịt người, võ công mới là căn bản.

"Cái tên Tái Bắc Minh Đà kia, ngươi cứ tu luyện cho tốt rồi tự đi mà gϊếŧ, chuyện phái Thanh Thành, Thánh Môn ta sẽ lo, ngươi không cần lo lắng.”

“Thu thập một chút đi, cùng hai vị sư huynh Lâm Phong và Lâm Viêm đi lấy tăng phục cho ta."

"Vâng, sư phụ!"

Tiếng "sư phụ" này, Lâm Bình Chi là chân tâm thật ý. Có thể vì một đệ tử mới thu nhận mà chống lại phái Thanh Thành, một đại phái chính đạo nổi danh, thậm chí còn gϊếŧ chết chưởng môn phái Thanh Thành. Cho dù Thánh Môn là địa ngục, hắn cũng không hối hận.

"Lâm môn chủ!"

"Ngài đây là chọc tổ ong vò vẽ rồi!"

"Ngay cả chưởng môn phái Thanh Thành cũng bị ngài gϊếŧ!"

"Phải biết rằng đám người tự xưng là chính đạo kia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài đâu."

Lâm Hàn mỉm cười, họ không bỏ qua cho ta? Họ nên lo cho bản thân mình đi! Ha ha!

"Phái Thanh Thành? So với Thánh Môn ta chẳng là gì cả. Sớm muộn gì ta cũng sẽ diệt trừ nó, để cho đám người chính đạo kia biết rằng, Thánh Môn không phải là nơi bọn hắn trêu chọc xong, liền có thể toàn thân trở ra.

Dứt lời, hắn trở mình lên ngựa, tiếp tục hướng về Hàng Châu chậm rãi đi đến.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Bình Chi, ba người Lâm Phong, Lâm Viêm nhanh chóng đến tổ trạch Hướng Dương của Lâm gia.

Nhìn tòa nhà đổ nát trước mắt, trong lòng Lâm Bình Chi bỗng dấy lên muôn vàn cảm xúc.

Lâm Bình Chi quay sang Lâm Phong và Lâm Viêm, nói: "Hai vị sư huynh, đây là tổ trạch nhà ta. Sau khi tổ tiên qua đời, một nhà chúng ta mới dọn đến sống tại Phúc Uy tiêu cục. Chỉ thỉnh thoảng đến đây dọn dẹp chứ không có người ở, cho nên hiện tại mới rách nát như thế."

Lâm Phong vỗ vai Lâm Bình Chi, an ủi: "Sư đệ, ngươi đã bái nhập môn hạ của sư phụ, Thánh môn sau này sẽ là nhà của ngươi. Về sau ngươi hãy an tâm luyện võ, sau khi võ công thành tựu, chúng ta sẽ cùng ngươi đi tìm tên Mộc Cao Phong kia."

"Vâng, cảm ơn sư huynh!

“Chúng ta vào trong thôi. Sư phụ đã dặn chúng ta đến đây lấy tăng bào, chắc hẳn có dụng ý riêng. Chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, kẻo không đuổi kịp sư phụ."

"Được!"

Ba người theo trí nhớ của Lâm Bình Chi đến Phật đường do Lâm Viễn Đồ đích thân xây dựng. Gian phòng không lớn, Lâm Bình Chi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy chính giữa treo bức tranh Đạt Ma Sư Tổ, vị tổ sư của Thiền tông Phật môn. Dưới bức tranh là một chiếc bàn phủ đầy bụi bặm, bày biện một số pháp khí Phật giáo như mõ gỗ, nhưng đã mục nát, bề mặt lổ chỗ.

Gian phòng không lớn, ba người không ngừng tìm kiếm. Họ thậm chí lật cả bức tranh ra xem nhưng vẫn không tìm thấy Tăng bào mà Lâm Hàn dặn. Ngay cả mật thất cũng không có!

Nhìn ba người mặt mày lem luốc, Lâm Bình Chi nói với Lâm Phong: "Có phải sư phụ nhớ nhầm không? Từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, chưa bao giờ thấy có tăng bào nào cả."

Lâm Phong không ngừng quan sát xung quanh Phật đường, bỗng nhiên hắn phát hiện ra tư thế của Đạt Ma Sư Tổ trong bức tranh vô cùng kỳ lạ. Tại sao ngón tay của Đạt Ma lại hướng lên trên?

Lâm Phong tiếp tục quan sát xung quanh Phật đường, bỗng hắn nhận ra tư thế của bức tranh Đạt Ma treo chính giữa rất kỳ lạ. Ngón tay của Đạt Ma trong bức tranh hướng lên trên.

Lâm Phong chợt lóe lên tinh quang, họ chỉ kiểm tra xung quanh phòng, nhưng lại quên mất phần cột xà nhà trên cao của Phật đường.

Lâm Phong vỗ trán, tự trách sự ngu xuẩn của bọn mình.

Ngay lập tức, hắn sử dụng khinh công, nhẹ nhàng nhảy lên dầm nhà của Phật đường. Đúng như dự đoán, một gói vải bám đầy bụi xuất hiện trước mắt Lâm Phong.

“Tìm thấy rồi?”

Lâm Bình Chi và Lâm Viêm nhìn thấy gói đồ trong tay Lâm Phong, hưng phấn không thôi, không khỏi xông tới.

“Ừ!”

Ngay cả Lâm Phong, vốn luôn bình tĩnh, cũng có chút phấn khích.

Nhìn vào gói đồ hơi lộ ra đường vân của tăng bào bên trong, Lâm Bình Chi càng tò mò hơn. Không ngờ trong chính Phật đường của gia đình mình lại có một bộ cà sa được cất giấu kỹ lưỡng đến vậy. Bản thân là hậu nhân của Lâm gia, hắn ta không hề biết về sự tồn tại của cà sa, vậy mà sư phụ mới nhận của mình lại biết?

“Hay là chúng ta mở ra xem thử?”

Rốt cuộc là cà sa như thế nào mà đáng để sư phụ quan tâm đến vậy?

Ngay cả Lâm Viêm cũng có chút động lòng, hai mắt sáng rực nhìn Lâm Phong, mong chờ hắn gật đầu.

“Không được!”

“Sư phụ không nói cho chúng ta xem, ta cũng không cho phép các ngươi xem.”

Lâm Phong không chút do dự từ chối đề nghị của hai người, hắn nhẹ nhàng phủi bụi trên bề mặt gói đồ, sau đó đeo nó sau lưng, nói với hai người: "Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian rồi, mau đuổi theo sư phụ đi."

“Được!”

Ba người đơn giản thu dọn bụi bẩn trên người, vội vàng đuổi theo hướng Lâm Hàn đi.

Lúc này, Lâm Hàn đang ngồi trong quán uống trà nghỉ ngơi, thoải mái tận hưởng được Lâm Vũ đấm vai, đấm lưng. Hướng Vấn Thiên tỏ ra bất lực, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng không dám thúc giục.

Thực tế là không thể trêu vào a, còn trông cây Lâm Hàn xuất thủ cứu Nhậm Ngã Hành.

Nguyên bản, Hướng Vấn Thiên cũng không có ý tốt, định đợi sau khi cứu Nhậm Ngã Hành, hai người liên thủ hạ gục Lâm Hàn, đoạt các loại thần công tuyệt kỹ của thánh môn truyền thừa ngàn năm này. Vậy mà còn chưa đến Hàng Châu, trên đường đi chứng kiến thân thủ cao cường của Lâm Hàn, Hướng Vấn Thiên đã sớm dập tắt ý đồ đen tối trong lòng.

Bây giờ, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng đến Hàng Châu, bình an vô sự cứu ra Nhậm giáo chủ của mình.