“Đệ tử Lâm Bình Chi, bái kiến sư phụ!”
Trước mặt đùi to như vậy, Lâm Bình Chi không còn do dự gì nữa, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba bái chín lạy bái sư!
Cái đùi to lớn như vậy, lúc này không ôm, còn đợi đến bao giờ? Cũng chẳng quan tâm Thánh Môn là môn phái như thế nào, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng, có thể báo mối thù diệt môn của bản thân, thì những thứ khác đều không quan trọng.
“Đứng dậy đi!”
Lâm Bình Chi cung kính đứng dậy!
“Đây là bốn vị sư huynh sư tỷ của ngươi, hãy làm quen với nhau!”
Lâm Bình Chi cung kính chắp tay vái Lâm Hàn: "Dạ, thưa sư phụ."
“Sư đệ Lâm Bình Chi xin ra mắt các vị sư huynh, sư tỷ.”
Bốn người Lâm Phong, Lâm Vũ đều gật đầu, lần lượt giới thiệu tên của mình với Lâm Bình Chi. Đối với Lâm Bình Chi, họ không có quá nhiều nhiệt tình, cứu Lâm Bình Chi cũng là ý của sư phụ Lâm Hàn.
Đối với vị sư đệ mới được sư phụ Lâm Hàn thu nhận này, họ không hề có sự thân thiết như đối với những đệ tử khác của Thánh Môn.
Một người là công tử nhà giàu sa cơ thất thế!
Một nhóm người ăn xin ven đường!
Là những người không cùng tầng lớp, muốn trở thành những sư huynh đệ đồng cam cộng khổ, còn cần thời gian để thử thách!
Lâm Hàn nghĩ đến quyển bí kíp Tịch Tà Kiếm Phổ được giấu trên nóc Phật đường trong tổ trạch Hướng Dương của Lâm Bình Chi, tuy bản thân không coi trọng, nhưng cũng không thể lãng phí.
Lâm Phong, Lâm Viêm!
Dạ, thưa sư phụ!
Hai ngươi cùng Lâm Bình Chi về tổ trạch Hướng Dương của hắn, trên nóc Phật đường có một bộ tăng bào, các ngươi đi lấy cho ta.
Lâm Bình Chi cảm thấy nghi ngờ, sư phụ vừa mới nhận mình làm đệ tử, làm sao biết tổ trạch Hướng Dương của mình? Hơn nữa còn biết nhà mình có một tòa Phật đường. Tòa Phật đường đó do tổ tiên Lâm Viễn Đồ đích thân xây dựng.
Bản thân mình sống ở nhà nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy có bộ tăng bào nào, sư phụ làm sao biết trên nóc nhà có tăng bào?
Lâm Bình Chi tuy nghi ngờ, nhưng cũng không vội hỏi, định sau khi lấy được tăng bào rồi hỏi sau.
Lâm Phong, Lâm Viêm và Lâm Bình Chi ba người vừa định quay người rời đi.
Ha! Ha!
Một tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy một người mặc trang phục Thanh Thành phái từ xa, sử dụng khinh công với tốc độ cực nhanh, bay về phía mọi người!
Lâm Hàn nhìn người sử dụng khinh công, từ xa đến, mỉm cười.
Dư ải tử!
Ha ha!
Quả thực giống khỉ đội mũ!
Nhìn dáng vẻ này, e rằng cao chưa đến một mét bốn! Không biết sư phụ của Dư ải tử
tốt bụng đến mức nào, mới thu nhận Dư Thương Hải làm đệ tử, còn truyền lại vị trí chưởng môn cho hắn.
Lâm Hàn nhớ đến một câu chuyện cười mà mình đã đọc trên mạng trước đây, Thiên vương che lấp hổ, ? ? một mét năm. Còn thấp hơn cả một người nào đó. . . (không thể đánh tên người đó, mọi người biết là được) (Cái này mình bó tay, không dịch được).
Dư Thương Hải vừa rơi xuống đất, nhìn thấy bốn đệ tử phế vật Thanh Thành tứ tú nằm chết trên mặt đất.
Lập tức nộ khí trùng thiên, vì Tịch Tà Kiếm Phổ, con trai mình đã chết, giờ đây đến cả bốn đệ tử nuôi dưỡng từ nhỏ đều chết, cho dù bọn chúng phế vật, nhưng hắn vẫn coi chúng như con của mình.
Bây giờ lại chết ngay trước mắt mình!
Dư Thương Hải run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Thanh Thành tứ tú, nhắm đôi mắt vẫn còn mở của họ. Từ từ đứng dậy, rút thanh kiếm đeo bên mình, không cao hơn bao nhiêu so với bản thân.
Lâm Hàn nhìn tràng cảnh buồn cười trước mắt, không nhịn được bật cười.
Lâm Bình Chi nhìn thấy Dư Thương Hải, kẻ đã gϊếŧ cả gia đình mình, hai mắt đỏ hồng. Tơ máu chằng chịt, phẫn nộ nói: "Sư phụ, hắn chính là chưởng môn Thanh Thành phái, Dư Thương Hải, kẻ đã gϊếŧ hại cả gia đình ta."
Dư Thương Hải cầm kiếm quay người lại, cũng nhìn thấy Lâm Bình Chi.
Hắn hung hăng nói: "Tiểu tử, hôm nay đừng hòng trốn thoát, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, ngoan ngoãn giao Tịch Tà Kiếm Phổ cho ta, ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sồng không bằng chết."
“Hừ?”
“Ta còn tưởng ai cho ngươi gan lớn như vậy, hóa ra là Quang Minh Tả Sứ của Ma Giáo!”
Dư Thương Hải cũng nhìn thấy Hướng Vấn Thiên, hai người tuy chưa từng giao thủ, nhưng Dư Thương Hải tự tin rằng dù không thể chiến thắng, hắn cũng có thể toàn thân trở lui.
Ma Giáo? Không phải Thánh Môn sao?
Lâm Bình Chi nghe Dư Thương Hải nói, cũng hoang mang, rốt cuộc mình bái sư cho Ma Giáo hay Thánh Môn. Hắn không biết rằng, Thánh Môn cũng là Ma đạo!
Tuy nhiên, dù có biết, Lâm Bình Chi cũng không hối hận. Chỉ cần có thể báo thù, gϊếŧ chết chưởng môn Thanh Thành phái Dư Thương Hải này, dù có phải xuống địa ngục mười tám tầng, Lâm Bình Chi cũng không oán hận.
“Ha ha! Đây chẳng phải là Dư chưởng môn của Thanh Thành phái sao!”
“Ngươi không ở Tứ Xuyên núi Thanh Thành hưởng phúc, chạy đến đây làm gì? Đôi chân ngắn của ngươi chịu được vất vả này sao?”
“A! A!”
“Ta gϊếŧ ngươi!”
Dư Thương Hải bẩm sinh chân ngắn, chiều cao là điều cấm kỵ vĩnh viễn của hắn. Không ai được phép nhắc đến, nếu không sẽ là không chết không ngừng.
Dư Thương Hải hai mắt đỏ ngầu, chỉ nghĩ rằng đệ tử của mình đều bị Hướng Vấn Thiên gϊếŧ, Lâm Bình Chi cũng được Hướng Vấn Thiên che chở, hoàn toàn không để ý đến Lâm Hàn đang cưỡi ngựa bên cạnh Hướng Vấn Thiên.
Dư Thương Hải tuy dáng người thấp bé, nhưng thân pháp lại không chậm,
thêm vào đó do thân hình thấp bé, góc độ xuất kiếm cũng dị thường xảo trá. Chiêu nào cũng hướng thẳng vào tim, yết hầu và mắt của Hướng Vấn Thiên, những bộ phận yếu hại của cơ thể. Vết thương của Hướng Vấn Thiên bị Lâm Hàn đánh cũng đã lành hẳn. Hắn bay lên không trung, một chưởng lực mạnh mẽ như sấm sét giáng xuống đầu Dư Thương Hải. Lờ mờ có thể thấy bàn tay của Hướng Vấn Thiên như lớn hơn một vòng!
Chết tiệt, Lâm Hàn nhìn chiêu này của Hướng Vấn Thiên, suýt chút nữa đã hét lên "Như Lai thần chưởng". Quả thực giống hệt như trong phim, chỉ có điều không bay cao như vậy.
Dư Thương Hải cầm kiếm ngang ngực, ngửa mặt nhìn Hướng Vấn Thiên từ trên trời giáng xuống, hừ lạnh một tiếng. Kiếm khí trong tay bùng lên, sử dụng chiêu " Trực Thứ Thương Khung" trong Thanh Thành kiếm pháp, kiếm khí bao bọc xung quanh trường kiếm, quang mang lóe lên, từ dưới lên trên, đâm thẳng vào lòng bàn tay của Hướng Vấn Thiên.
Hừ! Chiêu này của ngươi, Dư ải tử, trên giang hồ đã nổi tiếng, ta đã sớm ngờ tới ngươi dùng chiêu này.
Hướng Vấn Thiên cười ha ha, giữa không trung thu lại cánh tay sắp bị đâm trúng, chỉ thấy Hướng Vấn Thiên hai tay chắp lại, chưởng trái đẩy ngang, đẩy lùi kiếm phong sắc bén của Dư Thương Hải, tay phải vung chưởng đánh ra lần nữa, Dư Thương Hải không kịp né tránh, bị Hướng Vấn Thiên đánh trúng vai. Mặc dù Dư Thương Hải kịp vận nội công ngăn cản, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau mấy bước mới đứng vững.
Hướng Vấn Thiên nhẹ nhàng hạ xuống đất, vai trái của Dư Thương Hải tuy bị trúng một chưởng của hắn, nhưng không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến tay phải cầm kiếm.
Hướng Vấn Thiên cười ha ha, nói với Dư Thương Hải: "Tuy ta không ưa gì Thanh Thành phái các ngươi, nhưng đệ tử của ngươi không phải do ta gϊếŧ."
Hả?
Dư Thương Hải không nghi ngờ lời nói của Hướng Vấn Thiên, hai người thuộc chính ma hai đạo, vốn là kẻ thù không đội trời chung, gϊếŧ thì gϊếŧ, không cần lừa gạt mình.
Hắn quay đầu nhìn Lâm Hàn vẫn đang cưỡi ngựa, mặt không biểu cảm, mình không quen biết thanh niên này, không biết tại sao hắn lại động thủ với đệ tử của mình!
Nhưng trong giang hồ, không có nhiều nếu như như vậy, Dư Thương Hải đằng đằng: "Tiểu tử, ngươi là đệ tử môn phái nào, dám ra tay tàn độc với đệ tử Thanh Thành phái của ta, sư phụ ngươi là ai?"
Lâm Hàn mỉm cười, hai mắt sát khí lộ ra, không thèm để ý Hướng Vấn Thiên họa thủy đông dẫn, thi triển Huyễn Ma Thân Pháp, trong nháy mắt tay cầm kiếm, người đã từ trên ngựa xuất hiện trước mặt Dư Thương Hải.
“Di hình hoán vị?”
Dư Thương Hải kinh hãi, không nhịn được kêu lên.