“Ai, Nhạc chưởng môn hiểu lầm!”
“Tại hà mặc dù nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu rõ quy tắc giang hồ. Chẳng dám cậy mạnh mà ham muốn võ học của quý phái.”
“Thánh môn tuy không nổi danh, nhưng truyền thừa lâu đời, sở hữu vô số thần công kỳ kỹ, công phu bản thân của chúng ta cũng đã luyện không xuể, há lại tham lam, ôm đồm mà học thêm võ công của người khác.”
Nghe Lâm Hàn nói vậy, Nhạc Bất Quần nhớ lại những tuyệt kỹ mà Lâm Hàn đã sử dụng ngày hôm qua. Bất luận là khinh công hay thân pháp, hay là trảo pháp kiếm pháp, đều cao hơn võ học của bản môn.
Nghĩ đến đây, Nhạc Bất Quần sắc mặt dịu đi, bình tĩnh hỏi Lâm Hàn: "Vậy không biết ý của Lâm môn chủ là gì?"
Lâm Hàn lại nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm trà. Kẻ lừa đảo vĩ đại lại lên sàn!
Hắn chậm rãi nói: "Thực không giấu giếm, võ công của tại hạ đã đến giai đoạn bế tắc, mong muốn học hỏi tinh hoa của bách gia, để làm nền tảng đột phá cho bản thân.”
“Tại hạ có thể dùng võ học thất truyền của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, kim ngân tài bảo, thậm chí có thể giúp quý phái giải quyết mối đe dọa từ phái Tung Sơn để đổi lấy bí kíp võ công do tổ sư Hoa Sơn phái đích thân viết."
Hả? Võ học thất truyền của Ngũ Nhạc Kiếm Phái? Hay là võ học thất truyền của Hoa Sơn phái?
Lâm Hàn mỉm cười đầy ẩn ý nói: "Ngũ Nhạc Kiếm Phái, tuyệt kỹ thất truyền của cả năm nhà các vị!"
Lúc này, Nhạc Bất Quần cũng không khỏi động lòng!
Cần biết rằng, để chống lại sức ép từ phái Tung Sơn, Nhạc Bất Quần đã dốc hết tâm huyết để duy trì cục diện của Hoa Sơn phái. Lúc nào cũng phải nhún nhường chịu trận như một người phụ nữ yếu đuối, chỉ khi đến đường cùng mới dám ra tay. Mục đích chỉ là để Hoa Sơn phái phát dương quang đại!
Bản thân do tư chất hạn chế, Tử Hà Thần Công cũng đã lâu không thể đột phá. Trước mặt Tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn, bất luận là Hoa Sơn phái hay võ công của bản thân đều bị phái Tung Sơn áp đảo.
Những tuyệt kỹ thất truyền của các phái, tiền tài và việc giải quyết phái Tung Sơn mà Lâm Hàn đưa ra đều là những thứ mà Nhạc Bất Quần vô cùng khao khát.
Sau cuộc tranh giành kiếm khí ở Hoa Sơn phái, không chỉ tổn thất nhiều cao thủ mà còn liên tiếp thất thoát lợi ích ở nhiều nơi. Điều này dẫn đến việc những đệ tử có tư chất đều không còn muốn gia nhập Hoa Sơn phái.
Tục ngữ có câu nói: "Văn hay chữ tốt nhờ đèn sách, võ công cao cường nhờ tài nguyên". Luyện võ cần rất nhiều tài nguyên để duy trì. Không có tiền thì luyện võ cái gì?
Nào là binh khí, đan dược, rồi các loại thuốc bổ dưỡng để rèn luyện cơ thể, thứ nào cũng cần tiền. Phàm là dược liệu tuổi trên một năm, đều là giá trên trời. Hoa Sơn phái hiện nay đang túng quẫn, căn bản không đủ sức. Bản thân chưởng môn Hoa Sơn phái tuy bề ngoài phong quang nhưng trong âm thầm tự thân xuất thủ, đi khắp nơi thanh trừng đạo phỉ, sơn tặc, vừa để lấy danh tiếng khiến phái Tung Sơn không dám dễ dàng ra tay với Hoa Sơn phái, vừa để lấy chút tiền của bọn sơn tặc.
Các đệ tử của mình lại chẳng ai khiến người ta yên tâm, võ công chẳng ra sao nhưng công phu gây tai hoạ là vô sự tự thông. Hoàn toàn không biết Hoa Sơn phái đang có nguy cơ bị diệt vong!
Lũ trẻ con, ăn đổ lão tử!
Mở mắt ra đã phải lo chuyện củi gạo dầu muối, chỉ sợ sư muội lại nói một câu: "Chúng ta lại hết tiền rồi!"
Thật đáng thương cho Nhạc Bất Quần, lòng như lửa đốt. Người có tư chất tốt thì chướng mắt Hoa Sơn phái đã xuống dốc, những đệ tử mà mình thu nhận đều là con nhà giàu có. Nếu không nhờ Nhạc Bất Quần đi khắp nơi đánh cướp sơn tặc, đạo phỉ kiếm chút tiền, Hoa Sơn phái sớm đã phá sản!
Nếu thật truyền chức chưởng môn cho Lệnh Hồ Xung, một kẻ ngốc nghếch ngây thơ, Hoa Sơn phái e rằng Hoa Sơn phái ngay cả một năm đều không kiên trì nổi!
Thật là nghe mà đau lòng, nghe mà rơi lệ!
Nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của Nhạc Bất Quần, Lâm Hàn biết rằng, Nhạc Bất Quần đang rất do dự. Hắn càng do dự, càng có khả năng đáp ứng! Bởi vì hắn không còn đường lui. Trong nguyên tác, Nhạc Bất Quần vì Hoa Sơn phái mà không tiếc tự cung tu luyện Tịch Tà kiếm pháp. Nếu hắn còn lựa chọn nào khác, làm sao có thể hạ quyết tâm tự cung?
Cũng chẳng còn cách nào khác!
Ai bảo đồ đệ tốt của hắn là Lệnh Hồ Xung, biết bên trong môn phái nhà mình có ẩn cư một boss bảo vệ, cũng nhất quyết không nói cho người sư phụ này, người đã nuôi dưỡng hắn khôn lớn và tận tâm truyền dạy võ công. Cho dù Phong Thanh Dương là người thuộc Kiếm Tông, không muốn giúp Khí Tông, nhưng ít nhất cũng sẽ bảo vệ Hoa Sơn phái không bị diệt môn. Nếu biết rằng Hoa Sơn phái còn có một cao thủ như Phong Thanh Dương, Nhạc Bất Quần cũng sẽ không lựa chọn tự cung luyện kiếm, chỉ để bảo vệ truyền thừa của Hoa Sơn phái.
Nhạc Bất Quần suy đi tính lại, cẩn thận dò hỏi Lâm Hàn: "Nếu ta muốn cả ba điều kiện này thì sao?"
Hoắc! Đủ lòng tham a!
Ta thích!
Nhìn vẻ mặt thận trọng của Nhạc Bất Quần, Lâm Hàn không khỏi vừa kính nể, vừa buồn cười.
Kính nể là Nhạc Bất Quần vì Hoa Sơn phái đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ có thể từ bỏ mọi thứ, buồn cười là Nhạc Bất Quần đã từ bỏ sự kiên trì trong lòng, giống như một thương nhân, mặc cả với Lâm Hàn.
“Không vấn đề gì!”
“Chỉ cần Nhạc chưởng môn trả được giá, ta đều có thể đáp ứng.”
Nhạc Bất Quần ban đầu chỉ hỏi thử, không ngờ Lâm Hàn lại đồng ý. Bất giác vui mừng khôn xiết, nở nụ cười rạng rỡ.
“Vậy nếu ta muốn đổi lấy tuyệt học của Thánh Môn thì sao?”
Hả?
Lâm Hàn giống như cười mà không phải cười nhìn Nhạc Bất Quần với lòng lam không đáy, thầm nghĩ gan hắn ta cũng lớn thật, chỉ sợ hắn không chịu nổi. Nhạc Bất Quần nhìn vẻ mặt của Lâm Hàn, cười gượng gạo. Vội vàng khoát tay, nói đùa! Nói đùa!
“Được!”
“Chỉ cần Nhạc chưởng môn có thể trả được giá.”
“Cái gì?”
“Ngươi đồng ý? Lâm môn chủ ngươi đáp ứng? Nhạc Bất Quần không thể kìm nén được cảm xúc của mình, đột nhiên đứng dậy, run rẩy nhìn Lâm Hàn.
“Thánh Môn của ta có vô số thần công kỳ kỹ, chỉ cần Nhạc chưởng môn trả được giá, thì có cái gì không thể?”
“Tuy nhiên ta phải nhắc nhở Nhạc chưởng môn một điều.”
"Ngài nói!"
“Ta muốn bản gốc viết tay do chính người sáng tạo võ công, chứ không phải bản sao chép bên ngoài!
Nhạc Bất Quần nghi ngờ hỏi: "Có gì khác nhau không?"
“Lâm môn chủ yên tâm, tuyệt đối sẽ không đầu tư sai lầm! Uy tín của tại hạ vẫn còn.
“Không, ngươi không rõ!”
“Ngươi chỉ cần theo yêu cầu của ta đi làm liền được rồi!”
Nhạc Bất Quần tuy nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng. Nghĩ đến mật thất tàng thư của Hoa Sơn phái, những bản thảo gốc của các vị tổ sư đời trước đã sắp mục nát, dù sao cũng có bản sao chép thêm, những bản gốc này chỉ để tưởng nhớ tổ sư mà lưu giữ.
Tuy Hoa Sơn phái từng bị ngoại địch xâm lăng và suy tàn, thất truyền không ít võ công tuyệt kỹ. Nhưng, " lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo", vẫn còn lưu truyền lại không ít tuyệt học. Đây chính là nội tình của đại môn phái.
Huống chi, hắn cũng không chỉ định muốn loại võ công nào. Chỉ cần bản gốc do người sáng lập viết ra mà thôi!
Nghĩ đến đây, Nhạc Bất Quần không khỏi bật cười.
Hắn mỉm cười nói với Lâm Hàn: "Không biết Lâm môn chủ muốn đổi thế nào?"
Lâm Hàn tỏ vẻ không quan tâm, chỉ tùy thuộc vào việc Nhạc đại chưởng môn muốn gì!
Nhạc Bất Quần suy nghĩ một chút, thận trọng nói: "Vậy thế này, ta về Hoa Sơn trước, xem có bao nhiêu bản thảo tay của các vị tổ sư đời trước, sau đó liên lạc với Lâm môn chủ. Ngươi thấy thế nào?"
“Không vấn đề gì!”
“Một tháng sau, nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, có thể đến Hàng Châu tìm ta!”
“Tốt!”
Lần này Nhạc Bất Quần đến Phúc Châu thành là vì Tịch Tà kiếm pháp truyền đời của Phúc Uy tiêu cục, Lâm gia tổ truyền, nhưng chưa kịp đi thì đã gặp được bọn người Lâm Hàn. Tuy nhiên, lúc này, hắn đã không còn ham muốn Tịch Tà kiếm pháp, có võ công mạnh hơn để trao đổi, hà cớ gì phải mạo hiểm thân bại danh liệt để cướp đoạt võ công gia truyền của người khác, một khi thất bại, thanh danh Quân Tử Kiếm của mình bị phá, muốn dựng lại sẽ rất khó khăn.