Chương 20: Tiến về Hàng Châu

Nhất thời, trong triều đình rối ren, hỗn loạn. Các môn phái trên giang hồ cũng nhận được thư tín của các kim chủ trong triều đình, yêu cầu họ ra tay tiêu diệt Thánh Môn. Các chưởng môn, trưởng lão của các thế lực đều lắc đầu cười khổ. Gần đây, để đoạt được bí kíp võ công của Thánh Môn, họ đã âm thầm hoặc công khai ra tay, ngay cả Thiếu Lâm Tự, cái gọi là danh môn chính phái, cũng cử đệ tử tục gia đến thăm dò. Nhưng tất cả đều có đi mà không có về!

Thánh Môn đã dùng thực lực chứng minh vị thế của họ trên giang hồ. Ra tay lần nữa chỉ có thể dẫn đến mối thù không đội trời chung.

Nhưng những kẻ trong triều đình lại không thể đắc tội, họ chỉ có thể trả lời qua loa đại khái, hứa sẽ tìm cách giải quyết!

Sau khi nhận được tin tức từ Vũ Hóa Điền bằng chim bồ câu đưa thư, Lâm Hàn đã để lại một triệu lượng bạc cho Mã Lão Tam và Phong Lý Đao để chi tiêu. Sau khi dặn dò họ dọn dẹp số giặc Oa còn lại, hắn ta cùng bốn đệ tử thân truyền Lâm Phong và Hướng Vấn Thiên lên đường đến Hàng Châu.

Sau khi họ khởi hành, chỉ có Lâm Hàn và Hướng Vấn Thiên cưỡi ngựa, còn bốn đệ tử thân truyền Lâm Phong, Lâm Vũ,... toàn bộ hai chân cột lên phụ trọng và sử dụng khinh công để đi bộ.

Hướng Vấn Thiên nhìn bốn đệ tử trẻ tuổi của Lâm Hàn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lếch thếch theo sau ngựa. Mỗi người đều không còn vẻ rạng rỡ như lúc xuất phát. Nhìn Lâm Hàn đang thong dong trên ngựa, ung dung thưởng thức cảnh đẹp ven đường, Hướng Vấn Thiên không nhịn được lên tiếng:

"Lâm môn chủ, chúng ta đang vội vã, lỡ như tin tức bị lộ, Đông Phương Bất Bại chuyển Nhậm giáo chủ đi nơi khác thì sẽ rất phiền phức.

Hay là ở Phúc Châu phía trước, chúng ta mua cho bốn vị đệ tử này vài con ngựa?

Lâm Hàn bình thản nói: "Công phu của Thánh Môn chúng ta đòi hỏi tâm tính rất cao. Bốn người họ võ học tiến bộ rất nhanh, nhưng còn thiếu lịch luyện. Cho họ phụ trọng đi bộ là cách rèn luyện tốt nhất. Hơn nữa, ngươi nóng vội cái gì? Ta đã hứa ra tay giúp các ngươi cứu Nhậm Ngã Hành thì sẽ không nuốt lời. Hãy yên tâm!"

Lâm Hàn quay đầu lại, nhìn bốn người phía sau, lên tiếng: "Bốn người các ngươi, lề mề cái gì? Đi ra trước tìm chỗ nghỉ chân, chúng ta ăn lót dạ rồi đi tiếp."

Lâm Phong, Lâm Vũ và hai người còn lại đồng thanh đáp: "Vâng, sư phụ."

Bốn người lập tức vận chuyển Huyết Ảnh Chân Khí, thi triển khinh công, tăng tốc độ bay về phía trước.

Lâm Hàn cưỡi ngựa, nhìn bóng lưng của bốn đệ tử phía trước. Tuy họ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khí tức đã trầm ổn hơn nhiều so với trước đây. So với lúc trước, sát khí bộc lộ rõ ràng, giờ đây đã tốt hơn rất nhiều. Tâm tính không đủ, không thể kiểm soát được thực lực tăng vọt, chính là con đường dẫn đến tai họa.

Ma đạo chính là cưỡng ép thu nạp thiên địa chi lực để sử dụng cho bản thân. Nếu không có đủ khả năng kiểm soát, thì cách cái chết cũng không xa.

Nói rồi, Lâm Hàn cùng Hướng Vấn Thiên cưỡi ngựa thong dong tiến về phía trước.

Hướng Vấn Thiên bất đắc dĩ, đành kìm chế nội tấm lo lắng, chỉ có thể cùng Lâm Hàn cưỡi ngựa đi chậm rãi.

Lâm Hàn cũng không giấu Hướng Vấn Thiên về địa điểm giam giữ Nhậm Ngã Hành, mà trực tiếp nói cho hắn biết. Hắn cũng hiểu rằng, nơi có thể giam giữ Nhậm Ngã Hành chắc chắn vô cùng nguy hiểm, có cao thủ tọa trấn.

Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Tuy thực lực của bản thân thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, nhưng đối mặt với kẻ dám giam cầm Nhậm Ngã Hành, mình không có chút nắm chắc nào có thể toàn mạng cứu giáo chủ ra. May mắn thay, trước khi khởi hành, mình đã nhắn tin cho Thánh Cô, bảo bà âm thầm dẫn người đến Hàng Châu dò la tin tức, chờ chúng ta đến nơi.

Nửa canh giờ sau, trời sập tối.

Thành Phúc Châu

Cổng thành, bóng dáng Lâm Phong hiện ra trước mắt hai người.

Lâm Hàn hài lòng nhìn đệ tử trước mặt, Lâm Phong là người thông minh nhất trong bốn người. Hắn cũng rất bình tĩnh, không nóng vội, và tư chất thượng hạng. Trong thời gian ngắn, hắn không chỉ sắp bước vào tầng thứ năm của Huyết Ảnh Thần Công mà còn thành thạo Huyễn Ma Thân Pháp, có chút thành tựu. Sau khi mình rời khỏi thế giới này, Thánh Môn sẽ giao cho Lâm Phong chấp chưởng.

Lâm Phong chắp tay, cung kính nói với Lâm Hàn đang cưỡi ngựa đến trước mặt: "Sư phụ, ba vị sư đệ sư muội đã sắp xếp ổn thỏa tại khách điếm phía trước, đệ tử cố ý chờ ở đây."

Lâm Hàn gật đầu hài lòng.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Phong, hai người cưỡi ngựa đi về phía khách điếm trong thành.

Lâm Phong chờ ở cổng thành, Lâm Vũ và hai người còn lại chờ ở cửa khách điếm.

Lâm Hàn đến trước cửa khách điếm, xuống ngựa. Lâm Phong lập tức gọi người hầu, trao hai con ngựa cho hắn dắt đến chuồng ngựa.

Ha! Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn lên, Duyệt Lai khách điếm. Đây quả thực là một quán trọ phổ biến, mở ra khắp Chư Thiên Vạn Giới, đâu đâu cũng có bóng dáng của Duyệt Lai. {Lũ lười biếng, đến tên quán trọ cũng lười đặt, ha ha, ai cũng dùng tên này.}

Lâm Phong dẫn đầu, đưa mọi người đến phòng riêng trên lầu hai.

“Hả?” Giữa đại sảnh, hai người đàn ông đang ôm bình rượu, cười nói ầm ĩ, bên cạnh còn có một ni cô. Tiểu Ni cô ngồi bên cạnh, cúi đầu xoay chuỗi hạt trong tay, miệng không ngừng tụng kinh.

Không ngờ khi sắp rời khỏi Phúc Kiến lại gặp được Lệnh Hồ Xung. Nhìn Lệnh Hồ Xung phóng túng trước mặt, Lâm Hàn không hề che giấu vẻ khinh thường nhìn đệ tử danh môn chính phái đang nói chuyện vui vẻ với kẻ hái hoa đạo tặc.

Trện giang hồ, hái hoa đạo tặc là kẻ bị mọi môn phái khinh miệt. Ngay cả ma đạo cũng không thèm dung nạp loại người này.

Đừng nhìn trong nguyên tác và phim ảnh, Lệnh Hồ Xung như một kẻ lãng tử, không coi trọng lễ giáo thế tục, không muốn bị ràng buộc, tuy có nhiều cơ duyên, một đường trưởng thành trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ.

Nhưng Lâm Hàn lại khinh thường loại người này nhất.

Hoa Sơn phái nhà mình, suy tàn đến mức chỉ còn lại vài ba con mèo. Lệnh Hồ Xung ở Hoa Sơn Tư Quá Nhai lĩnh hội võ công tuyệt đỉnh của các môn phái, lại không báo cho sư phụ sư nương đã tận tay nuôi dưỡng mình. Không nghĩ đến việc phát dương quang đại môn phái, ngược lại lại đi gây chuyện khắp giang hồ.

Rõ ràng biết Tung Sơn phái đang rình rập, muốn thôn tính Hoa Sơn phái để hoàn thành mục tiêu thống nhất Ngũ Nhạc phái. Lệnh Hồ Xung lại trà trộn một chỗ cùng Hướng Vấn Thiên, người được chính phái gọi là ma giáo, cùng Điền Bá Quang, kẻ da^ʍ tặc trên giang hồ người người phỉ nhổ xưng huynh gọi đệ.

Da^ʍ tặc ha ha! Trong xã hội phong kiến

này, sự trong trắng của nữ nhân là tuyệt đối không thể xâm phạm, Điền Bá Quang, kẻ đã chà đạp vũ nhục vô số nữ nhân đàng hoàng, giống như một con chuột chạy qua đường, danh môn chính phái muốn gϊếŧ chết hắn cho thống khoái.

Lệnh Hồ Xung không ngừng kiếm cớ để Tung Sơn phái chèn ép Hoa Sơn phái. Nhạc Bất Quần đi theo đằng sau Lệnh Hồ Xung, không ngừng thay hắn chùi đít.

Không còn cách nào! Phái Hoa Sơn chỉ còn lại hai người là Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc. Còn Tung Sơn phái, không tính đến Tả Lãnh Thiền có võ công cao hơn Nhạc Bất Quần rất nhiều, chỉ tính những cao thủ cùng cấp bậc thì đã có Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo, tổng cộng mười ba người. Chưa kể đến những đệ tử bên dưới.

Không thể trêu vào a, vậy cũng chỉ có thể cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.

Nhạc Bất Quần tuy là một kẻ ngụy quân tử, nhưng hắn đã tận tâm tận lực vì Hoa Sơn phái. Sau cuộc tranh giành Hoa Sơn kiếm khí, các cao thủ khí tông đều hy sinh, tàn dư kiếm tông ly khai, lúc này phái Hoa Sơn có nguy cơ bị diệt môn bất cứ lúc nào. Trong tình cảnh đó, dù có Phong Thanh Dương âm thầm bảo vệ, nhưng Hoa Sơn phái có thể tồn tại được hoàn toàn là nhờ công lao khổ cực của Nhạc Bất Quần.

Nhạc Bất Quần có lỗi với thiên hạ, nhưng tuyệt đối không phụ lòng các đệ tử và tiền bối của Hoa Sơn phái.

Bởi vì hắn để hương hỏa Hoa Sơn phái không dứt, truyền thừa xuống dưới!

A? Hoa Sơn đệ tử?

Bên cạnh Hướng Vấn Thiên cũng chú ý tới Lệnh Hồ Xung, Điền Bá Quang đám ba người.

Là một người được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, Lâm Hàn tuy có cơ duyên bước vào ma đạo, nhưng tuyệt đối không thể dung túng cho loại người như Điền Bá Quang xuất hiện trước mắt mình.

Nghe Hướng Vấn Thiên nói, Lâm Hàn cười lạnh nói: “Làm sao? Ngươi cùng Hoa Sơn đệ tử đang cùng da^ʍ tặc xưng huynh gọi đệ kia có giao tình?”

Hướng Vấn Thiên lắc đầu. Lúc này hắn còn không có cùng Lệnh Hồ Xung tương giao.

“Ha ha, ta đây là người ma giáo, nào có tư cách gì để kết giao với đệ tử danh môn chính phái. Ta chỉ hiếu kỳ là, giờ đây đến cả tên da^ʍ tặc Điền Bá Quang cũng có thể cùng đệ tử danh môn chính phái đồng bàn uống rượu kết giao. Ta đây là người ma giáo, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.”

“Hừ!”

"Đã không liên quan đến ngươi! Kẻ ma đạo như ta đây, sẽ thay sư phụ của hắn, chưởng môn phái Hoa Sơn: Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần, dạy dỗ đệ tử danh môn chính phái này cách làm người."