Chương 2: Long Môn khách điếm
Tác giả: Lãnh Thiên Thu
Long Môn khách điếm? Nhìn thấy lá cờ này, Lâm Hàn lập tức hiểu nơi này là nơi nào.
“Đại... Đại gia, đã tới. Ta có thể đi không?” Tên mã phỉ bên cạnh run rẩy nói. Lâm Hàn cười nói: “Đi thôi.” Tên mã phỉ vừa quay đầu lại. Thanh kiếm dài của Lâm Hàn trong nháy mắt được rút ra khỏi vỏ, một chiêu kiếm lóe lên trong Phi Huyết Kiếm Pháp, đầu tên mã phỉ rơi xuống đất. Cơ thể vẫn duy trì tư thế cưỡi ngựa.
Mã phỉ? Gϊếŧ không có gì phải hối tiếc. Chúng cướp của, gϊếŧ người, mất hết lương tâm. Cho ngươi rời đi rồi tiếp tục hại người? Lâm Hàn nhìn thi thể kỳ lạ không có máu chảy ra trước mặt, hắn hơi nhắm mắt lại, phát hiện huyết ảnh chân khí của mình đã tăng lên một nửa.
Lâm Hàn nhìn Long Môn khách điếm cách đó không xa, yên lặng nhớ lại nội dung cốt truyện. Nhớ tới bảo tàng bị chôn vùi dưới lớp cát vàng, đáng tiếc thời gian mở bảo tàng quá ngắn, hắn chỉ có một mình căn bản lấy không được bao nhiêu đồ vật. Hơi lắc lắc đầu, kéo dây cương chạy về phía Long Môn khách điếm huyền thoại.
Lâm Hàn vừa mới cột ngựa vào cột trước cửa khách điếm, hắn chưa kịp bước vào đã có một tiểu nhị đi ra chào.
“Thưa khách quan, hôm nay tiểu điếm đóng cửa không buôn bán, ngài đi tới phía trước thì có một khách điếm cách đây năm mươi dặm. Ở đó có đồ ăn và đồ uống...”
Tiểu nhị chưa nói xong, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Hàn, đôi mắt sắc bén, trong tay cầm trường kiếm. Hắn thầm nghĩ: Đây lại là một người không dễ chọc vào, mình cũng không dám tiếp tục từ chối. Hắn mỉm cười nói: “Mời ngài, mời ngài.”
Có lẽ bây giờ đã gần tối, sa mạc vào ban đêm cực kỳ nguy hiểm. Trong khách điếm không có nhiều người, chỉ có mười mấy cái bàn, trong đó chỉ có mấy cái có người ngồi.
Có hai bàn khách thu hút sự chú ý của Lâm Hàn, một bàn bị vây quanh bởi một nhóm người dị tộc mặc quần áo kỳ lạ, một nữ nhân kiều diễm ngồi ở đầu bàn, uống rất nhiều rượu mạnh, nói những lời xa lạ khó hiểu. Ở một bàn khác, một người phụ nữ ăn mặc nam trang ngồi cạnh một người phụ nữ rụt rè đội khăn trùm đầu. Lâm Hàn biết rằng hai người này chắc chắn là Lăng Nhạn Thu sát thủ Tây Xương cùng Tố Tuệ Dung giả làm cung nữ.
Lâm Hàn chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì. Hắn tìm một chiếc bàn trống bên cạnh Lăng Nhạn Thu ngồi xuống, đặt thanh kiếm lên bàn. Lúc này, chưởng quầy cũng nhìn thấy Lâm Hàn ngồi xuống, bất mãn nói với tiểu nhị vừa chào khách: “Không phải đã nói cho ngươi hôm nay không buôn bán, sao lại cho người vào?”
“Ta đã nói nhưng vị đại gia này không để ý tới ta, lại nhìn bảo kiếm của hắn, ta cũng không dám đắc tội hắn.” Tiểu nhị có điểm ủy khuất trả lời.
Lúc này, chưởng quầy cũng nhìn thấy thanh trường kiếm trên bàn của Lâm Hàn, biết người này nhất định cũng là người trong giới võ lâm. Điều quan trọng nhất khi mở khách điếm nơi hoang dã là phải có nhãn lực, nếu không có thể bị những võ lâm cao thủ này chiếm đoạt bất cứ lúc nào. Chưởng quầy bất đắc dĩ mang theo tiểu nhị hướng về phía Lâm Hàn đi tới.
Lâm Hàn nhìn hai người đi tới, mặt không biểu cảm nói: "Trời tối rồi, bên ngoài sa mạc lại sắp có bão. Vì lý do an toàn, ta chỉ có thể ở lại đây.”
“Ta biết quy tắc của các ngươi ở đây, cho ta một chút đồ ăn sạch sẽ. Đừng đem những thứ không nên xuất hiện gì đó, đối với ngươi và ta đều vui vẻ". Lâm Hàn biết Long Môn khách điếm là hắc điếm nên cảnh cáo chưởng quầy, sau đó ném ra một thỏi bạc thu được từ tên mã phỉ.
Chưởng quầy thu bạc rất lưu loát, nhìn Lâm Hàn mặt không biểu cảm trước mặt, trong lòng hiểu rõ người này là người từng trải trong giang hồ, tuy rằng đầu tóc ngắn có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Hắn ta liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị bưng đồ ăn lên. Sau đó chắp tay trịnh trọng nói: “Đại gia yên tâm, ngài nói như vậy. Chúng ta đều tuân thủ quy cũ, đồ ăn tuyệt đối sạch sẽ." Hai từ “sạch sẽ” hắn cố ý dừng lại một chút. Nói xong, chưởng quầy quay người cùng tiểu nhị đi về phía nhà bếp. Đi chuẩn bị bữa ăn “sạch”.
“Chưởng quầy, ngươi xem chúng ta là người nào? Ngươi dám cho chúng ta ăn thịt trắng. Chúng ta là người đầu tiên đến đây! !" Chưởng quầy vừa định bước vào bếp thì nghe thấy tiếng người dị tộc ngồi trong bàn la hét. Hắn nhanh chóng quay lại và chắp tay cúi đầu nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Lập tức đổi, lập tức liền đổi cho các vị đại gia."
Tố Tuệ Dung đang ngồi ở bàn cạnh Lâm Hàn, tò mò hỏi Lăng Nhạn Thu: “Thịt trắng là gì? Tại sao họ lại tức giận như vậy?” Lăng Nhạn Thu không nói gì, chỉ im lặng lấy từ trong túi ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho Tố Tuệ Dung. Sau đó nàng nói: “Ở trong này ăn cơm, nếu dùng đũa của chính mình gọi là nhất chiêu tiên, dùng đũa của khách điếm thì gọi là thực thông thiên.”
“Vậy thịt trắng là gì?”
Lăng Nhạn Thu bình tĩnh nói: “Thịt người.” Thanh âm thoáng lớn hơn một chút, như muốn nhắc nhở Lâm Hàn ở bàn bên cạnh. Bởi vì nàng nhìn thấy Lâm Hàn không mang theo đũa của mình.
Tố Tuệ Dung sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lấy tay che miệng. Nhất thời không dám nói thêm nữa.
Nghe xong, Lâm Hàn khẽ mỉm cười, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lăng Nhạn Thu trong lòng. Đây là nơi nào? Hắc điếm. Bán thịt người là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng những người có thể mở khách điếm đều là người có nhãn lực, xu cát tị hung. Lâm Hàn vừa mới gϊếŧ chết một đám mã phỉ, sát ý còn chưa tiêu tán, trên người không có một chút vết máu, nhưng đối với loại sát ý này lão bản hắc điếm lại rất mẫn cảm. Ngoài ra, Lâm Hàn còn âm thầm chỉ điểm cho hắn, nếu hắn còn dám đi làm thịt người, tức là thắp đèn trong nhà vệ sinh, tự tìm cái chết! ! ! Cho dù chưởng quầy thực sự muốn chết, hắn sở hữu huyết ảnh thần công, bất khả xâm phạm trước các loại chất độc, cũng không sợ những thủ đoạn bẩn thỉu như các loại mê dược linh tinh mà hắc điếm này sử dụng.
Đây không phải là kỷ nguyên hiện đại của thế kỷ 21. Từ xa xưa đã có câu nói xe thuyền điếm chân nha, vô tội cũng nên gϊếŧ. Ở thời phong kiến, những người xa phu, lái đò, buôn bán ở nơi hoang dã thường xuyên gϊếŧ người, cướp của, mưu tài sát hại tính mệnh của người khác, đây đã là một quy luật bất thành văn. Các quan phủ địa phương đều hiểu rõ điều này. Chỉ là những người này bình thường có hiếu kính, cho nên mới nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không nhìn thấy.
Một lúc sau, chưởng quầy cùng tiểu nhị bưng đồ ăn đến. Hai bát mì đơn giản được đặt trên bàn của Lăng Nhạn Thu và Tố Tuệ Dung. Lâm Hàn được phục vụ ba phần thức ăn và một bát cơm. Cuối ngày Lâm Hàn thật sự đói bụng, liền bưng cơm ăn như hổ đói.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng vó ngựa, nhân số không ít. Lâm Hàn quay lại nhìn thấy Lăng Nhạn Thu đã kéo Tố Tuệ Dung rời đi không chút chậm trễ.
Lâm Hàn khẽ mỉm cười, giả vờ như không nhìn thấy. Trong hoàn cảnh này, hiếm có kẻ ngốc nào can thiệp vào việc của người khác tự tìm phiền toái. Lăng Nhạn Thu hai người vừa ly khai, một nhóm người đội mũ tre cầm binh khí bước vào. Chỉ thấy đầu lĩnh với khuôn mặt xấu xí, dùng tay phủi bụi trên người.
Chưởng quầy nhìn thấy đoàn người đi vào, không hề hoảng sợ, cũng không có mở miệng cự tuyệt. Vội vàng gọi tiểu nhị lấy nước lại để những người này tắm rửa. Hai người cũng bắt đầu trò chuyện. Hóa ra chưởng quầy cùng đầu lĩnh có quen biết nhau.
“Lữ Bố đại gia, ngài rửa tay đi.”
Cừ thật, lớn lên xấu xí như thế, cư nhiên kêu Lữ Bố. Nếu Lữ Bố ở thời Tam Quốc nhìn thấy người này, nhất định sẽ một kích gϊếŧ người này. Lữ Bố vừa rửa tay vừa hỏi chưởng quầy: “Mấy ngày nay có nữ nhân nào đến đây không?”
Chưởng quầy thoáng nhớ lại một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
“Sự tình là như vậy. Một người huynh đệ của ta đã mua một nữ nhân ở kinh thành, chuẩn bị đem về vui đùa một chút, nhưng nàng đã bỏ trốn...” Chưa kịp nói hết lời, hắn nhìn thấy người hộ vệ bên cạnh đang liếc nhìn mình. Nhất thời, ngượng ngùng nói: “Nói sai rồi, nói sai rồi. Không phải huynh đệ mà là một vị đại ca của ta.” Nhìn chưởng quầy, hắn ta chỉ vào nhóm hộ vệ nói: “Bọn họ chính là đến để bắt tiện nhân kia về. Nếu như hai ngày qua ngươi nhìn thấy con khốn đó thì hãy mau chóng đến bẩm báo, đừng lo lắng, sẽ không thiếu ưu đãi của ngươi.
Chưởng quầy vội vàng gật đầu xưng phải
Lúc này, đám người dị tộc đột nhiên cười lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Lâm Hàn cũng bỏ đũa xuống, quay đầu nhìn về phía đám người dị tộc, trong mắt tràn đầy khinh thường và chán ghét.
Chỉ thấy nữ nhân dị tộc ngồi ở ghế chủ vị huyên thuyên rất nhiều từ dị tộc mà người ngoài nghe không hiểu được. Hộ vệ bên người nữ nhân dị tộc khuôn mặt dữ tợn dùng Hán ngữ không thành thạo nói một cách chế giễu: “Nữ chủ nhân nhà ta nói ngay khi vào của khẩu, nàng đã gặp một lũ khốn nạn chuyên ức hϊếp con gái nhà lành, ăn cơm của nữ nhân rồi còn gọi nữ nhân là tiện nhân. Thật sự là không bằng cầm thú.”
Nói xong, người dị tộc bắt đầu cười lớn. Hắn ta nhìn mọi người với vẻ mặt khinh thường.
Đinh, hệ thống tuyên bố tùy cơ nhiệm vụ, tiêu diệt đám người dị tộc trước mắt, phần thưởng là: 10 điểm ma đạo số mệnh, còn có rút thăm hộp quà sơ cấp một lần. Nhiệm vụ đến rồi.
Hưu! ! ! Chỉ thấy một chiếc đũa nháy mắt lao vào miệng tráng hán và bay ra từ phía sau đầu. Ngã xuống đất khí tuyệt bỏ mình. Ân? Những người dị tộc trong bàn lập tức đứng dậy, cầm lấy vũ khí bảo vệ nữ nhân dị tộc. Phẫn nộ nhìn Lâm Hàn, chỉ còn một chiếc đũa trên bàn. Ngay cả đám người vừa đi vào cũng âm thầm đề phòng, nhìn Lâm Hàn. Không nghĩ ra hắn vì cái gì ra tay tương trợ.
Lâm Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người dị tộc, sát ý nói: “Người Hán chúng ta làm việc, không đến lượt các ngươi đến giáo huấn.”
Đám dị tộc nhân nghe được lời này, nhất thời nổi trận lôi đình. Lập tức liền động thủ! Chỉ thấy một cước đá bay cái bàn trước người, lắc mình một cái, đem cái bàn còn ở trên không về phía Lâm Hàn, các võ sĩ hộ vệ bên người nữ nhân dị cũng cầm lấy vũ khí hướng Lâm Hàn đánh tới.
Lâm Hán Hàn cười lạnh, trong nháy mắt rút trường kiếm ra, một chiêu chém cái bàn làm đôi. Nhìn đám người dị tộc đang lao về phía mình, Lâm Hàn cười tà ác, sau một khắc, hắn thi triển Phi Huyết Kiếm Pháp, thanh kiếm dài ba thước trong tay hắn với tốc độ cực nhanh, góc độ khó hiểu xẹt qua yết hầu người dị tộc.