Chẳng mấy chốc, tiếng hò hét chém gϊếŧ vang lên dồn dập từ phía xa. Bọn người Phong Lý Đao tuân theo phân phó của Lâm Hàn, không cho phép những tên sơn tặc có võ công cao tham gia. Im lặng nhìn các đệ tử chém gϊếŧ. Tuy những đệ tử này chỉ mới học võ trong thời gian ngắn, nhưng võ công mà họ học đều là những môn võ thượng thừa, có thể coi là tuyệt học. Họ chia thành từng cặp, phối hợp tấn công kẻ địch, không ngừng rèn luyện và dần dần hình thành sự ăn ý.
Chẳng mấy chốc, đám sơn tặc chỉ biết ức hϊếp dân lành đã bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại tên thủ lĩnh cùng vài tên lâu la đang cố gắng cầm cự. Lúc này, tuy rằng không có đệ tử nào của Thánh Môn tử vong, nhưng cũng có không ít người bị thương nhẹ. Lâm Hàn ẩn mình trong bóng tối nhìn các đệ tử, tuy có thương tích, nhưng sau khi trải qua máu tươi tẩy lễ, khí chất của họ đã thay đổi hoàn toàn. Ngay cả những nữ đệ tử, trên khuôn mặt non nớt cũng toát lên vẻ cương nghị!
Lúc này, mấy con cá lọt lưới cuối cùng cũng bị mấy đệ tử lớn tuổi bao vây. Tên thủ lĩnh nhìn đám đệ tử trẻ tuổi trước mặt, ngoài mạnh trong yếu nói: "Các ngươi là ai? Dám tấn công sơn trại của chúng ta, mau cút đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng…”
Tên thủ lĩnh còn chưa kịp nói xong, đã có vài đệ tử tay cầm kiếm lao tới. Thủ lĩnh sơn tặc cũng biết, bọn hắn không còn đường lui, lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể rằng bản thân cũng xuất thân bần hàn, bất đắc dĩ phải lên núi làm giặc. Lúc này, mấy đệ tử xông lên định chém gϊếŧ cũng không khỏi chậm lại. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh! Bỗng nhiên, thủ lĩnh sơn tặc lấy một vật từ sau lưng ra, vung tay về phía mấy đệ tử, một mảng hồng phấn tung ra, che khuất tầm mắt mọi người. Mấy đệ tử cũng lùi lại, dùng tay che mặt.
Mấy tên sơn tặc vừa thấy hiệu quả, lập tức quay đầu muốn bỏ chạy. Xoẹt! Một đạo kiếm khí màu đỏ như máu, ngang nhiên chém ra, những tên sơn tặc vừa định chạy trốn đều bị chém đứt ngang eo! Một loạt thân pháp đột nhiên xuất hiện, huyễn ảnh hợp nhất, hóa thành Lâm Hàn, tay cầm Hỏa Lân Kiếm hiên ngang đứng giữa sân!
Lâm Hàn trong bộ áo bào đen, lạnh lùng nói: "Đây là bài học đầu tiên cho các ngươi. Khi đối mặt với kẻ thù, chỉ cần hắn chưa mất khả năng hành động, thì tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác. Nếu không, người chết sẽ là các ngươi! Nhớ kỹ cho ta!"
“Rõ!” Các đệ tử đều hô lớn trả lời.
Đám người Phong Lý Đao nhìn thấy Lâm Hàn xuất hiện, cũng lần lượt đi ra. Nhanh chóng bảo chúng đệ tử tận dụng huyết khí nồng đậm khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện huyết ảnh thần công. Mấy người đứng bốn phía để hộ pháp.
Theo huyết khí trong sân không ngừng được hấp thụ, cũng không ngừng có người thu công, họ lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh hộ pháp cho những đồng môn vẫn đang luyện công.
Nhìn các đệ tử lần lượt thu công đứng dậy, Lâm Hàn cũng không khỏi gật đầu. Mỗi người đều đã nhập môn Huyết Ảnh Thần Công, giữa hai hàng lông mày bớt đi vẻ non nớt, thay vào đó là sát khí. Chỉ có như vậy họ mới có thể sống sót trên chiến trường!
Bọn người Phong Lý Đao thấy các đệ tử đã thu công xong, cũng lần lượt đi đến bên cạnh Lâm Hàn. Nói: "Môn chủ, đợt đệ tử này cũng bắt đầu dần dần bộ lộ tài năng, rất nhanh sẽ có thể phái đi làm việc lớn, chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm!"
Lâm Hàn nhẹ gật đầu, nói: "Mã lão tam, ngày mai ngươi đi xem số ngựa và giáp nhẹ chúng ta đặt mua còn bao lâu nữa thì đến, thúc giục họ một chút. Còn lương khô, bình nước, dược phẩm các loại, nhất định phải phân phát đến từng người."
“Tuân lệnh!’
Tiến độ tu luyện Huyết Ảnh Thần Công của bọn người Phong Lý Đao cũng bị đình trệ. Trong khi truyền dạy cho các đệ tử, đồng thời bọn hắn cũng đang miệt mài luyện tập Huyết Hà kiếm pháp do Lâm Hàn truyền thụ. Huyết Ảnh Thần Công thiếu đi sự hỗ trợ của huyết khí khiến cho tiến độ tu luyện vô cùng chậm chạp. Nhìn thấy các đệ tử bắt đầu trưởng thành, lòng họ cũng trở nên chờ mong. Muốn mau chóng bước vào chiến trường!
Sau đó, họ dẫn theo các đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ trở về nơi đóng quân để nghỉ ngơi. Dù đều xuất thân bần hàn, nhưng đây là lần đầu tiên các đệ tử chứng kiến cảnh tượng như vậy, nên cần có thời gian để thích nghi với thế giới tàn khốc này, nơi con người ăn thịt lẫn nhau!
Trong thư phòng, Lâm Hàn nhìn lá thư mà Đàm Lỗ Tử mang đến từ Vũ Hóa Điền. Sau khi đọc xong, suy nghĩ một hồi, hắn nói: "Ngươi nói với Vũ Hóa Điền, cứ nói rằng ta đã biết." Sau đó, hắn đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Vung tay áo, kiếm Tham Lang xuất hiện trước mặt Lâm Hàn. Lâm Hàn cầm Tham Lang kiếm đi ra ngoài, đưa cho Đàm Lỗ Tử. Hắn nghiêm nghị nói: "Tham Lang Kiếm này là hung bạo kiếm, sát khí lan tỏa. Ta đã lấy ra từ mật khố của Thánh Môn, bây giờ giao cho ngươi mang về kinh thành, ngươi nói với Vũ Hóa Điền phải cẩn thận sử dụng!"
Đàm Lỗ Tử nhìn thanh kiếm Tham Lang cổ kính mà Lâm Hàn trao cho mình. Tuy còn nằm trong vỏ kiếm, nhưng sát khí vẫn không ngừng chấn động, như thể không cam chịu ẩn mình, muốn được ra khỏi vỏ để phô diễn uy lực khắp thiên hạ!
Đàm Lỗ Tử không khỏi nuốt nước bọt, nói: "Thưa môn chủ, thuộc hạ nhất định sẽ truyền lời của môn chủ một chữ cũng không sót đến đốc chủ!"
Nói xong, hắn cất thanh Tham Lang kiếm vào hộp kiếm đã chuẩn bị sẵn, vắt ngang sau lưng. Hắn cúi chào Lâm Hàn rồi quay người đi ra khỏi cửa, phi ngựa nhanh chóng hướng về kinh thành.
Lâm Hàn lại lần nữa cầm lấy bức thư của Vũ Hóa Điền. Hóa ra, giặc Oa lại một lần nữa lên bờ, tàn sát một tòa thành nhỏ, cướp bóc một lượng lớn tài vật, rồi nghênh ngang rời đi. Chấn động kinh sư! Hoàng đế biết Lâm Hàn đã thu nhận không ít đệ tử để chuẩn bị cho việc tiến vào thảo nguyên, nhưng hiện tại cửu biên tạm thời yên ổn, nên ra lệnh cho Vũ Hóa Điền thông báo cho Lâm Hàn, dẫn dắt đệ tử đến vùng duyên hải tiêu diệt giặc Oa!
Tốt! Lâm Hàn nở nụ cười lãnh khốc, đây quả là cơ hội tuyệt vời. Ban đầu, Lâm Hàn dự định sẽ bình định thảo nguyên trước rồi mới thanh trừng giặc Oa, nhưng giờ các ngươi tự chui đầu vào họng súng, không biết sống chết. Hãy dùng máu của các ngươi tại thế giới này để giúp cho Huyết Ảnh Thần Công của các đệ tử thánh môn đại thành!
Sáng sớm. Sau khi mọi người dùng xong bữa cơm, Lâm Hàn dặn dò các đệ tử tự mình đến võ trường luyện công, sau đó dẫn theo Phong Lý Đao, Mã Lão Tam mọi người đến thư phòng bàn bạc. Sau khi nói xong về nội dung bức thư của Vũ Hóa Điền, Phong Lý Đao và mọi người nhìn nhau vài lần, không nói gì. Một lát sau, từng người bắt đầu phá cười ha hả. Ngay cả Lâm Hàn cũng cảm nhận được tâm trạng của mọi người, cũng cười theo!
Cuối cùng ngày này cũng đến, hãy để giặc Oa làm tế phẩm cho Thánh Giáo chúng ta! !
“Đinh, hệ thống truyền đến nhiệm vụ: Gϊếŧ một người là tội, gϊếŧ vạn người là anh hùng. Thân là người trong ma đạo, số mệnh phải gắn với núi thây, biển máu.
Gϊếŧ 100 người thưởng một hộp quà sơ cấp.
Gϊếŧ 1000 người thưởng một hộp quà trung cấp.
Gϊếŧ 10.000 người thưởng một hộp quà cao cấp.”
Lâm Hàn nhìn nhiệm vụ hệ thống đưa ra, mặt đen lại. Đây rõ ràng là ép buộc hắn trở thành kẻ thù chung của thiên hạ. Ngay cả Bạch Khởi, vị sát thần nước Tần vang danh lịch sử với chiến công chôn sống 40 vạn quân Triệu, cũng vì sát phạt quá mức, ngay cả Tần quốc cũng không dung. Tuy rằng hắn có thể thông qua hệ thống rời khỏi thế giới này, nhưng sau khi hắn đi, Thánh Môn ắt hẳn sẽ bị tiêu diệt.
“Ai nha! Sao ta lại hồ đồ thế này!” Lâm Hàn bất chợt vỗ mạnh vào trán mình. Bỗng nhiên tỉnh ngộ, ta là ai? Ta là người Ma đạo, lúc nhỏ yếu, ta mượn danh nghĩa thánh tâm để che chở cho Ma đạo, khoác lên mình một lớp vỏ ngoài hợp pháp. Sao ta lại tự giam mình vào ngõ cụt, chìm đắm trong thánh tâm mà không thoát ra được? Chờ đến khi ta dùng Huyết Ảnh đột phá Tiên Thiên, còn ai là đối thủ của ta? Nếu Đại Minh không dung nạp Ma môn, ta sẽ đưa Ma môn phiêu bạt hải ngoại. Thiên địa bao la, nơi nào không thể trở thành chốn dung thân cho Ma môn?
“Haha!” Tâm cảnh của Lâm Hàn như một viên minh châu dính đầy bụi bẩn, được một mảnh vải nhẹ nhàng lau đi, tuy chưa tỏa sáng rực rỡ nhưng cũng đã lộ ra vẻ đẹp khác biệt. Lâm Hàn bỗng nhiên cảm thấy thông suốt, lập tức khoanh chân vận công. Theo lộ tuyến vận hành của tầng thứ sáu Huyết Ảnh Thần Công, hắn bắt đầu đột phá!
Lâm Hàn nhắm chặt hai mắt, trong quá trình đột phá, huyết quang bao quanh cơ thể càng lúc càng ngưng tụ, không ngừng tỏa ra ánh sáng huyết khí. Đây là biểu hiện của việc vận công đến lúc mấu chốt, khí huyết ngưng tụ cực độ! “Ha!” Lâm Hàn mở mắt, hét lớn một tiếng, song chưởng ngưng tụ Huyết Ảnh chân khí vô cùng mạnh mẽ, vỗ về phía trước lập tức, huyết quang lóe lên, cửa sổ trước mặt Lâm Hàn vỡ vụn thành từng mảnh bay ra ngoài.
“Hô!” Huyết Ảnh Chân khí vận hành trở về đan điền, Huyết Ảnh Thần Công thuận lợi đột phá đến tầng thứ sáu. Vô cùng vững chắc, hoàn toàn không có cảm giác chân khí hư ảo như khi đột phá bằng cách gϊếŧ chóc. Quả nhiên, môn võ công này đối với tâm cảnh có yêu cầu rất hà khắc, tâm cảnh càng cao, luyện công càng an toàn, không dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh dẫn đến luyện công tẩu hỏa nhập ma.
Lúc này, Mã lão tam tiến vào, nhìn cảnh tượng trước mắt như vừa trải qua một trận đại chiến, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Môn chủ, đây là...?"
Lâm Hàn bình tĩnh nói: "Không sao, ta chỉ vừa có chút đột phá trong tu luyện Huyết Ảnh Thần Công, thử nghiệm một chiêu mà thôi. Việc ta dặn đã làm xong chưa?"
Lâm Hàn nhớ đến việc trước đây đã sắp xếp Mã lão tam đi thúc giục các khâu hậu cần như giáp nhẹ. Lúc này mở miệng hỏi.
"Bẩm môn chủ! Một nghìn bộ giáp đã được chuyển đến và sắp xếp tại võ trường. Thuộc hạ đến đây để báo cáo với môn chủ."
Mặc dù tò mò về việc Lâm Hàn đã luyện Huyết Ảnh Thần Công đến tầng thứ mấy, nhưng khi nghe Lâm Hàn hỏi, Mã Lão Tam vội vàng trả lời.
“Tốt, chúng ta đi xem một chút!” Nói xong Lâm Hàn liền cầm Hỏa Lân kiếm cùng Mã lão tam tiến về diễn võ trường.
Lúc này, một ngàn đệ tử của Thánh môn đã chờ từ lâu, đợi Lâm Hàn đến.
"Đệ tử bái kiến môn chủ!" Đám đệ tử đồng thanh cúi đầu chào Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhìn đám đệ tử Thanh Môn như thoát thai hoán cốt trước mắt, đại đa số đã luyện thành tầng thứ nhất của Huyết Ảnh Thần Công, số ít có thiên phú cao hơn cũng sắp sửa đột phá đến tầng thứ hai.
Đối với những đứa trẻ mười mấy tuổi này, Lâm Hàn khá hài lòng. Huyết Ảnh Thần Công không yêu cầu cao về tư chất, việc bọn chúng có thể luyện đến mức độ này trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của vô số tài nguyên.
Hơn một nửa số tiền thu được từ cung điện Tây Hạ đã được tiêu hao, với mức tiêu hao cao như vậy cũng chỉ đủ để bồi dưỡng cho một nghìn đệ tử này mà thôi! Nếu không phải Lâm Hàn hứa sẽ tiếp tục cung cấp tiền, e rằng Mã Lão Tam và những người phụ trách hậu cần đã đau lòng đến mức phải kêu dừng.