Lúc này, mọi người trong địa đạo đều lấy ra lương khô và nước để lót dạ. Tuy thời gian không dài, chỉ có ngắn ngủn mấy canh giờ, nhưng tiêu hao thể lực là rất lớn. Phong Lý Đao đặc biệt mang nước và lương khô đến trước mặt Lâm Hàn. Lâm Hàn phất phất tay tỏ vẻ không cần, ý bảo Phong Lý Đao đưa cho Triệu Hoài An và Lăng Nhạn Thu. Lâm Hàn cũng biết sau khi thu nhận Vũ Hóa Điền là số mệnh chi tử nhập ma đạo, cùng gϊếŧ chết số mệnh chi tử để lấy điểm Ma Đạo Khí Vận là không giống nhau. Số sau chỉ bằng một nửa số trước. Lâm Hàn cũng không muốn từ bỏ việc thu nhận Triệu Hoài An nhập ma đạo. Nhưng nếu Triệu Hoài An bảo thủ, cố chấp đến cùng, thì Lâm Hàn cũng chỉ có thể ra tay gϊếŧ chết hắn.
Lâm Hàn tiếp tục nhắm mắt điều tức!
Nhận lấy lương khô và nước từ tay Phong Lý Đao, Triệu Hoài An cùng Lăng Nhạn Thu đều nhìn Lâm Hàn đang nhắm mắt điều tức với vẻ mặt phức tạp. Nội tâm suy nghĩ rất nhiều.
Rất nhanh, Phía ngoài bão cát gào thét ngày càng nhỏ dần. Chưởng quầy Mã lão tam mang người đi quan sát tình hình xong, trở về thi lễ với Lâm Hàn một cái và nói: "Chưởng môn, bên ngoài Hắc Sa Bạo đã ngừng rồi."
Lập tức, trong địa đạo bầu không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Lâm Hàn mở mắt, đứng dậy. Vung tay áo một cái, hắn quét sạch bụi cát trên người, cũng không quan tâm đến mọi người, cầm theo Hỏa Lân Kiếm đi ra ngoài.
"Triệu Hoài An!" Lăng Nhạn Thu lo lắng nhìn Triệu Hoài An sắp đi ra ngoài, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Triệu Hoài An không khỏi dừng bước, hơi nghiêng người, nửa quay đầu lại Lăng Nhạn Thu đang buồn bã. Hắn lạnh lùng nói một câu: "Hàn giang cô ảnh, giang hồ cố nhân, gặp lại hà tất từng quen biết." Nói xong, hắn bước ra khỏi mật đạo.
Lúc này, Lăng Nhạn Thu không thể kìm nén được nữa, nước mắt lập tức chảy ra. Cô ấy không ngừng lẩm bẩm: "Gặp lại hà tất từng quen biết..."
Lâm Hàn lặng lẽ nhìn đại mạc sau khi bão cát tàn phá. Lúc này, đại mạc một mảnh bình yên, gió nhẹ thổi, mang theo một chút cát vàng mịn bay lả tả trong không trung. Hoàn toàn không thể nhìn ra được uy lực của thiên địa trước đó. Cung điện Tây Hạ cách đó không xa cũng lại biến mất trong lòng cát. Còn tàn tích của khách điếm cũng lộ ra, nếu không có những chiếc rương vàng bạc châu báu trong mật đạo dưới lòng đất của khách điếm, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng những chuyện phát sinh trước đó, chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha mà thôi!
Lâm Hàn ôm kiếm đứng thẳng, tay áo tung bay trong gió. Mắt nhìn thẳng vào lối ra, chờ đợi Triệu Hoài An xuất hiện.
Lúc này, những người trong địa đạo cũng muốn biết chuyện gì phát sinh. Mọi người cùng nhau đi theo Triệu Hoài An ra ngoài, đứng một bên chuẩn bị xem trận đấu. Chỉ có Lăng Nhạn Thu ngồi bệt xuống đất, cô biết Triệu Hoài An đã quyết tâm chết. Hắn căn bản không muốn nghĩ đến việc hòa giải với Tây Xưởng và những người khác. Trong những năm qua, Hắn đã gϊếŧ quá nhiều người của Tây Xưởng, và Tây Xưởng cũng đã gϊếŧ nhiều người bằng hữu chí cốt của hắn.
Hai người đối mặt nhau mà đứng.
Lâm Hàn một lần cuối cùng mở miệng nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Triệu Hoài An trầm mặc không nói, chỉ lặng lẽ rút ra thanh bảo kiếm, thanh kiếm này đại diện cho quá nhiều thứ của hắn! Lâm Hàn không khỏi nhắm mắt lại, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, cả đời này ta chỉ có thể sống trong núi đao rừng kiếm, núi thây biển máu làm bạn." Lâm Hàn biết, Triệu Hoài An đã bỏ cuộc. Sau khi bộ mặt của phe quan lại bị Lâm Hàn vạch trần, hắn ta lưỡng lự giữa lý niệm và bằng hữu, lựa chọn dùng tánh mạng để chấm dứt!
"Vậy thì hãy để ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đi!" Lâm Hàn đột nhiên mở mắt ra, nhìn Triệu Hoài An với ánh mắt đầy sát khí. Triệu Hoài An động rồi! Giữa các cao thủ quyết đấu, chưa từng có cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, chỉ có những kẻ không có lòng tin tất thắng mới ra tay trước. Vũ Hóa Điền nhìn thấy Triệu Hoài An ra tay trước, bình tĩnh nói: "Triệu Hoài An, thua rồi!"
Mã Tiến Lương và Đàm Lỗ Tử nghe Vũ Hóa Điền nói vậy, thắc mắc hỏi: "Đốc chủ, ngài sao lại nói vậy? Triệu Hoài An rõ ràng ra tay trước chiếm thế thượng phong mà?"
Uất Hóa Điền lắc đầu nói: "Tâm của hắn đã loạn rồi. Một người mất đi niềm tin, dù võ công có cao cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Các ngươi nhớ kỹ! Một cao thủ nếu mất đi niềm tin, chẳng khác nào bị rút đi tinh khí thần. Người như vậy dám giao đấu với cao thủ, chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Triệu Hoài An cầm kiếm lao nhanh về phía Lâm Hàn, nhưng Lâm Hàn vẫn đứng im không nhúc nhích. Triệu Hoài An thầm nghĩ: "Dù võ công của ta kém hơn ngươi, nhưng ngươi cũng không thể coi thường ta như vậy." Ngay lập tức, hắn lại tăng lực, phóng ra một kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực Lâm Hàn. Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào người Lâm Hàn, đột nhiên xuất hiện bốn Lâm Hàn giống hệt nhau, sử dụng các chiêu kiếm khác nhau tấn công Triệu Hoài An. Lâm Hàn lúc đầu đứng ở chỗ cũ đã biến mất, Triệu Hoài An một kiếm không trúng, lập tức chuyển sang phòng thủ, vung kiếm trái phải ngăn cản. Một kiếm đánh trúng một Lâm Hàn, chỉ thấy Lâm Hàn trong nháy mắt hóa thành hư vô biến mất. Hóa ra, Lâm Hàn đã toàn lực thi triển Huyễn Ma thân pháp, có thể hóa thành bốn phân thân ảo ảnh trong thời gian ngắn. Hơn nữa, trong bốn phân thân ảo ảnh, Lâm Hàn có thể nhanh chóng chuyển đổi thân hình và ra chiêu, giống như bốn người cùng ra kiếm vây đánh Triệu Hoài An. Triệu Hoài An đâm trúng một phân thân ảo ảnh của Lâm Hàn, thấy ảo ảnh biến mất, thầm nghĩ: "Không tốt!" Chuyển tay nhanh chóng, một kiếm chém đứt ba Lâm Hàn đang đuổi theo phía sau. Ai ngờ ba Lâm Hàn cũng lần lượt biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Hoài An.
Triệu Hoài An cảnh giác, liên tục quan sát xung quanh, muốn tìm ra vị trí của Lâm Hàn!
"Không ổn!" Đúng lúc này, Triệu Hoài An đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí từ trên trời giáng xuống. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy huyết quang vờn quanh thân Lâm Hàn, mặt đầy bình tĩnh nhưng sát khí bốn phía, cầm kiếm từ trên trời giáng xuống, lưỡi kiếm màu đỏ như máu "Hỏa lân kiếm" sáng rực, ánh kiếm cực kỳ tà dị đâm về phía Thiên linh của Triệu Hoài An.
Không kịp nữa rồi! Trước khi đến Tây Hạ hoàng cung bảo khố, Triệu Hoài An đã biết "Hỏa lân kiếm" của Lâm Hàn là một thanh tuyệt thế thần binh. Cho nên hai người quyết đấu, chính mình một mực tránh cho hai kiếm giao phong, bởi vì kiếm của hắn chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, so với kiếm "Hỏa lân kiếm" có thể chém đứt kim toả của bảo khố Tây Hạ hoàng cung được trộn lẫn Thiên Ngoại vẫn thạch chế tạo mà thành, thì có cách biệt một trời một vực!
Vì tranh thủ thoát ly phạm vi công kích, Triệu Hoài An cắn răng cầm kiếm chắn ngang mũi kiếm của Lâm Hàn từ trên trời rơi xuống. "Cạch" một tiếng, không có gì bất ngờ, mũi kiếm của Hỏa Lân kiếm đã đâm xuyên qua lưỡi kiếm của Triệu Hoài An, không gặp bất kỳ trở ngại nào, Triệu Hoài An cũng tìm được cơ hội thoát thân nhờ khoảnh khắc kiếm của hắn chặn được Hỏa Lân kiếm. Lâm Hàn thấy không thể nhất kích tất sát Triệu Hoài An, thấy Triệu Hoài An sắp thoát khỏi phạm vi công kích của mình, lập tức, Lâm Hàn sử dụng chiêu " Phi Huyết Mạn Thiên " trong Phi Tuyết Kiếm Pháp, Hỏa Lân kiếm từ dưới lên chém nghiêng về phía cánh tay trái gần nhất của Triệu Hoài An.
"A a a!" Chỉ thấy một luồng huyết sắc kiếm quang lóe lên, cánh tay trái của Triệu Hoài An lập tức rời khỏi cơ thể, bay lên không trung. Triệu Hoài An đau đớn nhìn cánh tay trái rơi xuống, tay phải cầm kiếm buông lỏng nửa thanh kiếm đã bị Hỏa Lân kiếm chém gãy. Tay phải cực nhanh điểm huyệt cầm máu ở chỗ đứt tay. Miệng thở hổn hển nhìn Lâm Hàn. Nhưng hắn lại không chú ý đến cánh tay trái bị Hỏa Lân kiếm chém rụng của mình lại không hề chảy ra một giọt máu nào từ chỗ đứt.
Triệu Hoài An nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt phức tạp! Biết rằng võ công của mình không phải là đối thủ của Lâm Hàn, vạn vạn lần không ngờ, khoảng cách giữa hai người lại lớn đến vậy.
Giữa thời khắc sinh tử, có nỗi kinh hoàng và cũng có đại cơ duyên!
Lúc này, ánh mắt của Triệu Hoài An không còn mờ mịt như trước, tìm lại được trạng thái như xưa, ánh mắt sắc bén, tay phải cũng cầm lấy nửa thanh kiếm bị rơi xuống đất. Chầm chậm chĩa kiếm về phía Lâm Hàn!
Đến lúc này, Lâm Hàn cũng không còn muốn thu Triệu Hoài An nhập ma đạo nữa. Triệu Hoài An là người tuy bị giới hạn bởi thời đại, không thể nhìn thấu được chân tướng đằng sau, nhưng lại có một trái tim không sợ cường quyền, dám vì chính nghĩa trong lòng mà rút kiếm hướng lên trời. Người như vậy, đáng giá tôn kính!
Lâm Hàn động rồi! Lâm Hàn nhảy lên một cái, tay cầm Hỏa Lân kiếm chém ngang một chiêu, một luồng kiếm khí màu đỏ máu, lập tức từ Hỏa Lân Kiếm bay ra. Kiếm khí tà dị, nhanh chóng bay tới ngực bụng Triệu Hoài An. Đồng thời, Lâm Hàn lại dùng Huyễn Ma thân pháp, phân thân ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, từ những hướng khác nhau, tay cầm bảo kiếm với những góc độ khác nhau cùng nhau vây tới.
“Tốt!” Triệu Hoài An lúc này tỉnh táo nhìn xem kiếm khí tấn công, chỉ thấy một chiêu lộn ngược ra sau, may mắn né được luồng kiếm khí này. Vừa chạm đất liền lập tức thi triển một chiêu hoành tảo thiên quân, phân thân ảo ảnh của Lâm Hàn lại biến mất.
Bỗng nhiên, một kiếm tuyệt sát từ phía sau Triệu Hoài An lao tới. Một kiếm này là Lâm Hàn chuẩn bị đã lâu, Lâm Hàn huyết khí hoàn thân, thêm vào Hỏa Lân kiếm màu đỏ, cả người như biến thành một đạo lưu tinh bay vυ"t qua. Trong nháy mắt, Hỏa Lân kiếm đã xuyên thủng ngực Triệu Hoài An.
Sau khi rút kiếm, Lâm Hàn nhảy ra bên cạnh Triệu Hoài An!
Lâm Hàn sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng là khí huyết đang cuộn trào, đây là biểu hiện của việc nội lực tiêu hao rất lớn. Bỗng nhiên từ Hỏa Lân kiếm trào ra một luồng khí huyết khổng lồ xông vào kinh mạch của Lâm Hàn.
Khí huyết cuồn cuộn sau khi được Hỏa Lân kiếm chuyển hóa đã loại bỏ tạp chất, một luồng khí huyết tinh khiết liên tục truyền qua Hỏa Lân kiếm vào trong gân mạch của Lâm Hàn, Lâm Hàn toàn lực vận chuyển Huyết Ảnh Thần công để chuyển hóa luồng khí huyết tinh khiết này hóa thành chân khí, chẳng mấy chốc đã trở về trong đan điền. Không chỉ bù đắp cho sự tiêu hao trong trận chiến với Triệu Hoài An, Huyết Ảnh Thần công cũng liên tiếp đột phá hai tầng, chính thức đạt đến tầng thứ năm. Lâm Hàn lại vận hành Huyết Ảnh chân khí, chỉ thấy toàn thân vốn chỉ là những sợi huyết ảnh li ti lan tỏa xung quanh giờ đây đã nối thành một mảnh. Khuôn mặt cũng trở lại bình thường!
Triệu Hoài An bị Lâm Hàn một kiếm xuyên qua thân thể. Thân thể lảo đảo, chậm rãi quay đầu lại, miễn cưỡng nhìn về hướng khách điếm nơi Lăng Nhạn Thu đang ở. Sau đó hắn từ từ cúi đầu xuống, ngã xuống đất khí tuyệt bỏ mình!
“Đinh, chúc mừng Chủ nhân, gϊếŧ chết một trong hai Khí Vận Chi Tử Triệu Hoài An, ban thưởng Ma Đạo Khí Vận 100 điểm, hiện tại điểm Ma Đạo Khí Vận tổng cộng 130 điểm. Kính xin Chủ nhân tiếp tục cố gắng, làm phục hưng Ma Đạo!”
“Hô!” Ban thưởng đã xong, Lâm Hàn không khỏi hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở dài!
Nhìn thi thể Triệu Hoài An trước mắt, Lâm Hàn cũng cảm thấy đáng tiếc! Nhưng không có biện pháp, chính mình nếu muốn làm phục hưng Ma Đạo, siêu thoát Thiên Đạo lúc này mới chỉ là một cái bắt đầu! ! !