"Mời!"
Đông Phương Bất Bại không còn vẻ ung dung như lúc mới đến, đặc biệt là sau khi chứng kiến cái chết của Phong Thanh Dương - Kiếm Thánh Hoa Sơn cân sức ngang tài với mình, mình là nửa điểm nắm chắc thắng cũng không có.
Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh!
Vô địch hơn mười năm, đời này có thể chiến đấu với cao thủ Tiên Thiên, dù chết dưới tay đối phương cũng đáng!
Hai người đồng thời xuất thủ!
Hai bóng người một đen một đỏ không ngừng lấp lánh, thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm va chạm chân khí giao chiến. Những thân ảnh xuất hiện không rõ ràng cũng nhanh chóng biến mất, tất cả đều là hai người lưu lại tàn ảnh.
"Thật nhanh!"
Thân pháp của Đông Phương Bất Bại không hề thua kém Huyễn Ma thân pháp của Lâm Hàn. Trong số những người có mặt, chỉ có Hoàng Chung Công và Vũ Hóa Điền mới miễn cưỡng nhìn thấy thân ảnh giao thủ của hai người.
Những người khác chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng đen và đỏ đuổi nhau qua lại.
Mặc dù mọi người không thể nhìn rõ chi tiết giao chiến của hai người trên sân, nhưng khí thế Đoạn Thạch Phân Kim đã tạo nên một cơn bão cát bụi mù mịt, không ngừng bắn ra tứ phía.
Oanh!
Sau một đòn giao phong chưởng lực hùng hồn, thân ảnh của hai người mới hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Lâm Hàn mặc áo choàng đen, gió lớn không ngừng rung động. Trong trận chiến của hai người, không có nửa điểm tổn hại cùng chật vật, vẫn như cũ là phong khinh vân đạm.
Ngược lại, Đông Phương Bất Bại trước mặt Lâm Hàn hoàn toàn bị áp chế. Mỗi lần vừa mới cận thân, hắn chỉ cảm thấy không gian xung quanh Lâm Hàn như bị tắc nghẽn, không thể tiến lên được.
Chiếc áo choàng đỏ rực rỡ lộng lẫy lúc này đã rách nát khắp nơi, mái tóc dài bay trong gió.
"Vụt! Vụt! Vụt!"
Đông Phương Bất Bại thần sắc ngưng trọng, vì cận chiến không phù hợp, hắn chỉ còn cách tấn công từ xa!
Hắn vung tay, bắn ra vài ngân châm lấp lánh hàn quang, hướng về tim, yết hầu và trán của Lâm Hàn. Cùng lúc ngân châm bay đi, Đông Phương Bất Bại lại biến mất tại chỗ, lóe lên một cái, xuất hiện sau lưng Lâm Hàn, vô số sợi dây đỏ dưới sự điều khiển của chân khí, trói lấy Lâm Hàn.
"Keng!"
Tham Lang Kiếm hung lệ chi khí phóng lên tận trời, dưới sự gia trì của chân nguyên Tiên Thiên của Lâm Hàn, bộc phát vô tận uy lực. Dưới sự điều khiển của chân nguyên Lâm Hàn, một nhát quét ngang đơn giản, những ngân châm do Đông Phương Bất Bại bắn ra đã bị quét sạch.
Tham Lang Kiếm tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, dưới ánh mặt trời, càng thêm tà dị.
"Hảo kiếm!"
Nhìn thấy Lâm Hàn cuối cùng cũng rút kiếm ra, Đông Phương Bất Bại mỉm cười tán thưởng Tham Lang Kiếm ẩn chứa hung lệ chi khí.
Mà những sợi dây đỏ truyền chân khí của Đông Phương Bất Bại vừa chạm vào cơ thể Lâm Hàn, đã bị ánh kiếm xanh nhạt của Tham Lang Kiếm chấn đứt thành từng khúc.
Đông Phương Bất Bại dường như đã có sự chuẩn bị từ trước, lại từ tay áo bắn ra vô số sợi dây đỏ, như nhiễu người tình ý, liên tục tấn công Lâm Hàn.
Lấy nhu chế cương! Đáng tiếc ngươi nhu không đủ cứng cỏi, không thể cản nổi lưỡi kiếm sắc bén của Tham Lang Kiếm trong tay ta!
Một luồng kiếm quang màu đỏ chợt lóe lên, vô số sợi dây đỏ do Đông Phương Bất Bại tấn công, dưới lưỡi kiếm sắc bén, không có sức chống cự nào.
Ngay lúc những sợi dây đỏ vỡ vụn, một điểm hàn mang lại xuất hiện, Đông Phương Bất Bại giương đông kích tây, mượn nhờ dây đỏ che lấp, ấp ủ một chiêu tuyệt sát này.
Lâm Hàn hai con ngươi hồng quang lóe lên, Tham Lang Kiếm phát sau mà đến trước, Tham Lang Kiếm mang theo kiếm khí, nháy mắt điểm trúng phi châm như thiểm điện thần tốc kia.
Khoảnh khắc kim châm và lưỡi kiếm va chạm, bộc phát ra hào quang chói sáng. Những người xem chỉ cảm thấy thiên địa thất sắc, không hẹn mà cùng che mắt, không dám nhìn thẳng.
"Keng!"
Một thanh âm kiếm minh qua đi, ngân châm nhỏ bé chứa chân khí Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại đã bị Tham Lang Kiếm một phân thành hai.
Thấy tình thế không ổn Đông Phương Bất Bại cấp tốc lui lại, muốn né tránh lưỡi kiếm sắc bén, sát khí bốn phía này. Đáng tiếc, mặc dù tránh thoát thân kiếm, nhưng là vẫn bị kiếm khí xuyên thấu bả vai.
"Phanh!"
Đông Phương Bất Bại ngã lăn ra sau, ôm lấy bả vai đang chảy máu không ngừng, đập mạnh vào vách đá.
"Đây... Đây là vết thương?"
Đông Phương Bất Bại thần sắc kinh hãi nhìn vào vết thương chảy máu ngày càng nhiều, tay phải nhanh chóng điểm vào một số huyệt đạo xung quanh vết thương, nhưng vẫn không cầm được máu.
"Kiếm của ta, cũng không phải dễ dàng tiếp như vậy!"
Thân ảnh Lâm Hàn đột ngột xuất hiện trước mặt Đông Phương Bất Bại, kiếm pháp Huyết Hà Thần Kiếm tung ra, dưới sự gia trì của chân nguyên Tiên Thiên, huyết quang che khuất bầu trời. Trong đó ẩn chứa kiếm khí lăng lệ vô song, khiến Đông Phương Bất Bại đang quỳ gối trên mặt đất như bị lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm sau lưng.
Đông Phương Bất Bại liều lĩnh bộc phát ra Quỳ Hoa chân khí, tạm thời trì hoãn sự tấn công của sóng máu, trong khoảnh khắc hít thở này, hắn thi triển khinh công biến mất tại chỗ.
Vách đá sau lưng Đông Phương Bất Bại, bị huyết hà ẩn chứa kiếm khí xuyên thủng trong nháy mắt. Một cái hố đen kịt xuất hiện trước mắt những người xem.
"Tê!"
Cao thủ Tiên Thiên này thật đáng sợ!
Võ công như vậy còn tính là võ công sao?
Đông Phương Bất Bại né được đòn kiếm này của Lâm Hàn cũng lòng còn sợ hãi nhìn vào sơn động bị huyết hà xung kích. May mắn tránh thoát, nếu không mình hẳn phải chết không nghi ngờ.
"Ha!"
Lâm Hàn không hề dừng tay, lòng bàn tay quấn quanh ánh sáng huyết sắc, hướng Đông Phương Bất Bại nắm vào trong hư không một cái. Tốc độ chảy máu từ vết thương của Đông Phương Bất Bại đột ngột tăng nhanh, từng tia máu nhỏ bé bắn ra từ vết thương.
Đây chính là kỹ xảo mà chỉ những người đạt đến cảnh giới Đại Viên Mãn của Huyết Ảnh Thần Công mới có thể sử dụng. Thông qua Huyết Ảnh Chân Khí kí©h thí©ɧ máu của đối phương từ xa, tác động vào kinh mạch huyệt đạo của đối thủ, khiến vết thương không thể tự lành và chảy máu đến chết.
Nhìn thấy cảnh tượng tà dị này, nó còn khủng khϊếp hơn gấp ba lần Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành. Tình cảnh nguy cấp, Đông Phương Bất Bại bất chấp vết thương đang chảy máu, tung ra một chưởng lực mang liệt dương chi lực hướng về phía Lâm Hàn, muốn phá vỡ phương pháp hành công của hắn.
"Ong ong!"
Vòng bảo hộ huyết sắc chân nguyên nháy mắt xuất hiện, bảo vệ cơ thể Lâm Hàn. Chưởng lực của Đông Phương Bất Bại cũng đánh vào vòng bảo hộ chân nguyên, một tiếng đinh tai nhức óc qua đi, chỉ thấy vòng bảo hộ chân nguyên phòng ngự vô địch của Lâm Hàn xuất hiện một lỗ hổng bằng kích thước lòng bàn tay.
Tốt một cái Đông Phương Bất Bại!
Tốt một cái thiên hạ đệ nhất cao thủ a!
Mặc dù Lâm Hàn mới đột phá Tiên Thiên không lâu, và chưa thành thục các thủ đoạn công kích ở cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng là Đông Phương Bất Bại lấy tu vi công lực hậu thiên viên mãn, thế mà có thể đánh vỡ tiên thiên chân nguyên tạo thành chân nguyên vòng bảo hộ, điều này cho thấy sức mạnh của Đông Phương Bất Bại khủng khϊếp đến mức nào.
Kế hoạch vây Nguỵ cứu Triệu của Đông Phương Bất Bại đã thành công!
Lâm Hàn thu hồi Huyết Ảnh Chân Khí từ bên ngoài, trấn áp khí huyết đang sôi trào trong cơ thể. Mặc dù Đông Phương Bất Bại đã kiệt sức sau khi phá vỡ vòng bảo hộ chân nguyên, nhưng khoảnh khắc màn chắn vỡ vụn vẫn khiến khí huyết của Lâm Hàn cuộn trào.
"Hừ!"
Huyết Ảnh Chân Khí lưu chuyển một vòng, vết thương nhỏ bé đến mức gần như có thể bỏ qua đó đã được phục hồi ngay lập tức.
Mặc dù đã ngăn trở công kích quỷ dị của Lâm Hàn, cầm máu cho vết thương, nhưng thực lực vang danh thiên hạ của Đông Phương Bất Bại đã giảm đi một phần ba.
Khuôn mặt trung tính vốn được trang điểm nay đã nhợt nhạt, tóc tai rối bù, cả người trở nên bơ phờ.
"Haha! Tốt lắm!"
"Có thể gây chút thương tổn cho cao thủ Tiên Thiên, ta cũng đủ để tự ngạo."
Che lấy bả vai bị thương, Đông Phương Bất Bại nhìn vẻ mặt của Lâm Hàn, không khỏi bật cười ha hả.
"Hừ!"
"Chỉ là chút khí huyết cuộn trào thôi!"
"Tiếp chiêu!"
Tay cầm Tham Lang Kiếm hung lệ, toát lên vẻ dữ tợn, tỏa ra lục sắc quang mang.
Mặc dù tổn thương không lớn, nhưng tính nhục mạ lại cực kỳ mạnh mẽ, cao thủ Tiên Thiên mà lại bị cao thủ Hậu Thiên làm bị thương, dù người đó là Hậu Thiên Viên Mãn cũng không phải điều Lâm Hàn có thể chấp nhận.
"Huyết Hà giáng thế!"
Lâm Hàn hấp thu thiên địa chi lực ít ỏi, Tham Lang Kiếm bộc phát kiếm khí trùng thiên, uy lực khủng bố của kiếm pháp Huyết Hà Thần Kiếm một lần nữa được phát huy.
Ngưng tụ thiên địa chi lực phát ra kiếm khí, tại thời thế hiện nay, có thể nói thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật!
Nơi kiếm khí đi qua, núi đá từng khúc vỡ vụn, mang theo sát ý khí thế ngập trời, lao vυ"t về phía Đông Phương Bất Bại đang bị thương.
"Ha!"
Nhìn thấy thanh kiếm không thể cản phá này, Đông Phương Bất Bại biết rằng mình không thể chống đỡ được. Nhưng hắn vẫn bộc phát toàn bộ chân khí, vô số sợi dây đỏ nhanh chóng bao bọc Đông Phương Bất Bại thành một quả cầu màu đỏ.
Quả cầu màu đỏ hồng quang lúc sáng lúc tối, nếu là mấy kẻ phế vật phái Ngũ Nhạc kia, căn bản không thể phá vỡ được phòng thủ quả cầu màu đỏ được hình thành từ Quỳ Hoa Chân Khí vô cùng mạnh mẽ của Đông Phương Bất Bại.
Nhưng trước mặt Lâm Hàn, cao thủ Tiên Thiên nắm giữ thần binh, Đông Phương Bất Bại chỉ vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Lâm Hàn cả người lẫn kiếm phảng phất như hóa thành một huyết hà cuồn cuộn, lao tới quả cầu chân khí do Đông Phương Bất Bại tạo thành. Không ngoài dự đoán, quả cầu màu đỏ của Đông Phương Bất Bại chỉ chống đỡ được trong vài hơi thở, liền vỡ vụn từng mảnh, bị kiếm khí do Tham Lang Kiếm ẩn trong huyết hà nghiền nát thành bột mịn.
Một trận gió nhẹ lướt qua, Lâm Hàn ống tay áo theo gió tung bay, kiếm quang lóe lên, Tham Lang kiếm liền thu hồi vào vỏ.
Mà trên mặt đất sau lưng Lâm Hàn, Đông Phương Bất Bại đầy thương tích đã nằm im lặng không còn hơi thở. Một mảnh áo đỏ của Đông Phương Bất Bại bị gió thổi bay, không ngừng bay múa trong không trung.
Quỷ dị chính là, dưới đòn tấn công này, không có một giọt máu nào chảy ra từ vết thương của Đông Phương Bất Bại.
Đây chính là sự tà dị của kiếm pháp Huyết Hà Thần Kiếm!
Nếu không có sự ngăn cản của quả cầu chân khí, e rằng Đông Phương Bất Bại sẽ không toàn thây.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn thân thể Đông Phương Bất Bại, sau đó nhẹ nhàng giậm chân trái xuống đất, tảng đá bên dưới thi thể Đông Phương Bất Bại sụp xuống, tạo thành một hố dài có kích thước bằng cơ thể Đông Phương Bất Bại.
Tay áo hắn vung lên, dưới sự dẫn dắt của Tiên Thiên Chân Nguyên, đống đá vụn xung quanh không ngừng tụ lại, bao phủ thi thể của Đông Phương Bất Bại.
Nhìn mộ Đông Phương Bất Bại, Lâm Hàn đột nhiên nhớ tới bài thơ trong nguyên tác.
Quay sang vách đá bên cạnh, hắn vươn ngón trỏ ra. Kiếm chỉ đầu ngón tay bộc phát ra luồng kiếm khí. Sau một hồi đá vụn tung bay, những câu thơ trong "Giang hồ hành" hiện ra trên vách đá.
“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối,
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.
Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung,
Bất thắng nhân sinh nhất trường túc.
Đề kiếm kỵ mã huy quỷ vũ,
Bạch cốt như sơn điểu kinh phi.
Trần sự như triều nhân như thủy,
Chỉ thán giang hồ kỷ nhân hồi.”
Tạm dịch:
“Thế gian loạn lạc anh tài ta xuất hiện,
Bước vào giang hồ thời gian vội vã trôi.
Nói cười bàn chuyện giang sơn bá nghiệp,
Cuộc đời say sưa chẳng qua một giấc mộng.
Vung kiếm cưỡi ngựa chém tan mưa ma quỷ,
Xương trắng như núi chim hoảng bay.
Chuyện đời người như nước vội vã trôi,
Chỉ tiếc giang hồ mấy người quay về.”
Những dòng chữ này vừa là bức tranh miêu tả giang hồ, vừa ẩn chứa một tia Sát Lục Kiếm Ý của Lâm Hàn. Người có tâm cảnh và tu vi không đủ, nếu xem quá lâu, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, đắm chìm trong sát khí không thể tự thoát ra.
Ngược lại, nếu có thể chống lại được ảnh hưởng của Sát Lục Kiếm Ý lưu lại trong chữ của Lâm Hàn, thì có khả năng rất lớn sẽ lĩnh ngộ được Sát Lục Kiếm Ý.
Loé lên một cái, Lâm Hàn xuất hiện trước mặt mọi người.
"Chúc mừng sư phụ, trở thành đệ nhất thiên hạ!"
"Chúc mừng chưởng môn, vô địch thiên hạ!"
"Chúc mừng Lâm huynh!"
Tất cả những người xem trận chiến đều ôm quyền hành lễvới Lâm Hàn, chúc mừng Lâm Hàn trong khoảnh khắc đỉnh cao này.
"Đều đứng dậy đi!"
Lâm Hàn phất ống tay áo một cái, ra hiệu đám người đứng dậy.
Lâm Hàn tiện tay đem Tham Lang kiếm trên lưng lấy xuống, ném cho đệ tử thứ năm của mình là Lâm Bình Chi.
"Sư phụ, cái này?"
Lâm Bình Chi quá sợ hãi, không thể ngờ rằng thanh thần kiếm này đã chém gϊếŧ cao thủ võ lâm đệ nhất Đông Phương Bất Bại, sư phụ lại giao cho mình. Cần biết rằng từ khi thu nhận Lâm Bình Chi làm đệ tử, Lâm Hàn chỉ mới dạy dỗ vài ngày mà thôi.
Lâm Vũ, Lâm Sơn và Lâm Viêm ba người này cũng là ao ước nhìn Lâm Bình Chi và thanh kiếm Tham Lang trong tay hắn ta.
"Thời gian của ta không còn nhiều, ta nói ngắn gọn!"
Lâm Hàn vẫy tay ngăn Lâm Bình Chi nói tiếp.
Không một kẻ luyện võ nào trong giang hồ có thể chống lại sự cám dỗ của thần công bí tịch cùng thần binh lợi khí. Đối với lời từ chối của Lâm Bình Chi, Lâm Hàn cũng không có tâm trạng để nghe.
"Thanh kiếm này đối với ta không còn tác dụng gì nữa!"
Hy vọng hai người Lâm Phong và Lâm Bình Chi, có thể gánh vác tương lai của thánh môn, hoàn thành những việc mà ta chưa làm xong.
Lâm Phong và Lâm Bình Chi cũng vội vàng gật đầu.
Ồ! Suýt nữa quên!
Lâm Hàn đột nhiên hướng về thanh kiếm Tham Lang trong tay Lâm Bình Chi điểm một ngón tay, một luồng chân nguyên Tiên Thiên và một tia Sát Lục Kiếm Ý tràn vào Tham Lang kiếm.
Vì đã để lại hậu chiêu cho chưởng môn Lâm Phong này, cũng không ngại để lại hậu chiêu cho Lâm Bình Chi.
Thanh kiếm Tham Lang không ngừng run rẩy, sau khi bùng phát một luồng ánh sáng xanh rực rỡ, thì bình tĩnh lại.
"Được rồi!"
Về bí mật bên trong, sau này ngươi có thời gian hãy hỏi sư huynh Lâm Phong của ngươi đi!
Lâm Bình Chi cung Cung dập đầu ba cái trước Lâm Hàn!
Có thanh kiếm Tham Lang này, lại có sự hỗ trợ của thánh môn, việc tiêu diệt phái Thanh Thành báo mối thù huyết hải thâm cừu của mình cũng không còn là vấn đề!
"Mọi người, hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau ở những thế giới khác!"
Lâm Hàn quay lại nhìn Phong Lý Đao, Mai Trang Tứ hữu và Vũ Hóa Điền, mỉm cười nói.
Ngay lập tức, giao tiếp với hệ thống và buông ra che giấu thiên cơ của bản thân.
Bỗng chốc, bầu trời vang lên tiếng sấm sét, như thúc giục Lâm Hàn rời đi. Một khe nứt không gian đen như mực xuất hiện trên bầu trời, lực hút khổng lồ không ngừng kéo cơ thể Lâm Hàn về phía đó.
Vũ Hóa Điền và Mai Trang Tứ hữu, những người có khả năng bước vào cảnh giới Tiên Thiên cao nhất, đều nhìn chằm chằm vào khe nứt không gian trên bầu trời với vẻ mặt cuồng nhiệt.
Nhất định phải đột phá Tiên Thiên!
Điều này có gì khác so với truyền thuyết phi thăng của Đạo gia?
"Chỉ cần có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên, phá vỡ hư không mà đi, trường sinh bất tử cũng không còn là điều chỉ tồn tại trong truyền thuyết!"
"Cung tiễn sư phụ!"
"Cung tiễn chưởng môn!"
"Cung tiễn Lâm huynh!"
Thân ảnh Lâm Hàn dần dần biến mất trong khe nứt không gian. Ngay trước khi khe nứt không gian đóng lại, Lâm Hàn đã truyền âm ngàn dặm cho Lâm Phong một câu nói. Vừa dứt lời, khe nứt không gian lập tức đóng lại!
Bầu trời xanh thẳm, lững lờ trôi những đám mây trắng muôn hình vạn trạng.
Nếu không có dòng chữ do Lâm Hàn để lại trên vách đá không xa, mọi người đều cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Ngày hôm đó, chưởng môn Lâm Hàn của Thánh Môn đã gϊếŧ chết cao thủ võ lâm đệ nhất Đông Phương Bất Bại và tan biến vào hư không.
Sự kiện này đã dấy lên những tranh luận sôi nổi trên toàn võ lâm, ngay cả hoàng đế nhà Minh đều không thể ngoại lệ, lập tức triệu hồi Vũ Hóa Điền để tìm hiểu kỹ lưỡng sự thật.
"Nhân hóa phi thăng", "trường sinh bất lão" không còn chỉ là truyền thuyết.
Mà ngọn núi vô danh cùng dòng chữ do chính tay Lâm Hàn viết trên vách đá đã trở thành thánh địa trong lòng tất cả những người trong võ lâm thiên hạ.
HẾT QUYỂN 1