Chương 37: Nghĩa Sĩ Cổ - Dự Nhượng!(1)

Đây là tạo hóa thần kỳ mà chỉ khi tiến vào tầng cảnh giới Tông Sư, thân thể hoàn toàn lột xác, mới có thể trải nghiệm.

Mà hắn, khi đang ở giai đoạn Thiên Nguyên nhất trọng, được hưởng thụ đãi ngộ của cường giả cảnh giới Tông Sư!

Hàn Cầm Hổ yên lặng đi tới, như một tòa núi thần nguy nga, đứng ở ngoài cửa phòng Lý Bắc Thần, không hề nhúc nhích.

Hắn cảm nhận được dao động linh lực hòa nhập vào nhau, biết giờ phút này Lý Bắc Thần tất nhiên đang ở thời điểm mấu chốt trong tu luyện, không được quấy rầy dù chỉ một chút.

Thật lâu sau, Lý Bắc Thần mở hai mắt, mắt trái bạch quang lóng lánh, mắt phải ẩn hiện hắc quang, như một thần nhân chưởng quản âm dương!

Vui sướиɠ nhìn cả người bẩn thỉu của mình, hắn hiểu rất rõ, đây đại biểu cho cái gì.

Tẩy gân phạt tủy!

Nhẹ nhàng đứng lên, giờ khắc này, hắn cảm giác thế giới dường như đều thay đổi.

Thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng như không có gì, bàn tay nắm lại, từng luồng lực lượng mạnh mẽ chi cảm khiến hắn hưng phấn, ánh mắt lưu chuyển, một hạt bụi nơi góc phòng, hiện rõ trước mắt, vô cùng rõ ràng.

Thoáng vận chuyển chân khí trong cơ thể, tức khắc, tựa như sông lớn hồ lớn, từng luồng chân khí mạnh mẽ trình độ tinh thuần vượt qua ngày xưa gấp mười lần chảy khắp toàn thân, tốc độ cực nhanh, vượt xa dĩ vãng.

Thiên Nguyên tứ trọng!

Lý Bắc Thần tươi cười, trực tiếp từ Thiên Nguyên nhất trọng, vượt qua ba trọng tiểu cảnh giới, thẳng tiến Thiên Nguyên tứ trọng!

Hắn biết, nguyên nhân bởi vì đây là lần đầu hắn tiếp xúc với ‘Thái Huyền Kim Khuyết Thiên Đế Kinh’, sau này chắc chắn sẽ không lại có chuyện tốt như vậy.

Giờ khắc này, hắn mới cảm nhận được rõ ràng, cảm giác an toàn, sự tin tưởng đến từ sự mạnh mẽ của bản thân!

“Duy nhân tôn yên…”



Lý Bắc Thần như suy tư gì đó, xem ra bộ ‘Thái Huyền Kim Khuyết Thiên Đế Kinh’ này hẳn là kiệt tác tối cao của nhân tộc!

Mở cửa phòng, trăng sáng treo trên trời cao, từng tia ánh trăng hiền dịu chiếu xuống.

Hắn có thể cảm giác được, Nguyệt Hoa chi lực lúc trước không cảm nhận được, giờ đây lại cảm giác thân thiết vô cùng, nhẹ nhàng vờn quanh hắn, mang đến từng cơn mát lạnh.

Gật đầu với Hàn Cầm Hổ đang lẳng lặng đứng thẳng ở một bên, hắn đi vào trong viện, rút trường kiếm, lập tức, một tia kiếm khí hiện lên, mang theo cảm giác lành lạnh và nóng rực, nội tạng ngũ hành, tinh lực ngưng tụ, uy lực mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước.

Hắn thi triển Đoạt mệnh tam liên kích một lần, nháy mắt kiếm khí gào thét đầy trời, trong phạm vi một trượng xung quanh, đều dường như hóa thành biển kiếm!

Kiếm khí như khói, tràn đầy sát khí, một chiêu một thức, đều như kiếm đoạt mệnh, gϊếŧ hết tất cả!

Sự cảm ngộ mạnh mẽ dâng lên trong lòng, tựa như suối phun, liên tục không dứt, lại dường như có thiên nhân thụ kiếm vì hắn, chỉ trong nháy mắt, Đoạt Mệnh Tam Liên Kích đã đại thành!

“Ha ha, pháp, quả nhiên là quan trọng nhất!”

Trường kiếm vừa thu, Lý Bắc Thần cười to, hắn chưa bao giờ cảm giác sảng khoái như lúc này!

Cảm giác kiếm khí tùy ý, trường kiếm vung vẩy, thông thuận vô cùng ấy khiến trong lòng hắn vui sướиɠ vô cùng.

Hắn biết, đây là hiệu quả tẩy gân phạt tủy của ‘Thái Huyền Kim Khuyết Thiên Đế Kinh’!

Hiện giờ hắn đã không phải phàm thai tục tử, thân thể đã lột xác, tuy không thể so với thân thể cứng cỏi, khí huyết mạnh mẽ của cường giả Tông Sư, nhưng mà trên một vài đặc tính, đã có thể so sánh được!

“Chúc mừng chủ công!”

Hàn Cầm Hổ nhẹ nhàng cười nói, ánh mắt hắn cao minh như thế nào chứ, tự nhiên có thể nhìn ra, sự biến hóa trước sau của Lý Bắc Thần.



“Đúng là việc vui.”

Lý Bắc Thần chậm rãi thu liễm cõi lòng tràn đầy vui mừng của mình, trên mặt kèm theo ý cười, nhẹ nhàng nói, sau đó hơi hơi nhắm hai mắt.

“Chư Thiên Luân Hồi bàn, triệu hoán!”

Bên trong đầu hắn, trầm giọng hạ lệnh.

“Chúc mừng Luân Hồi chi chủ, triệu hoán xuất thế ra – Dự Nhượng từ trong luân hồi!”

Dự Nhượng?

Lý Bắc Thần ngẩn người, hơi ngạc nhiên vui mừng, một trong năm đại thích khách thời Xuân Thu - Dự Nhượng!

Nghĩa sĩ thời cổ nổi danh khắp thiên hạ, Dự Nhượng!

Hiệp tràng liệt đảm thỉ tinh thành, chích vi báo cừu bất vi sinh.

Dự Nhượng là một người trung nghĩa chân chính, vì báo thù lớn cho chủ công, không tiếc lấy sơn bôi người, khiến làn da thối rữa, không tiếc cắn nuốt than lửa, để cho giọng nói khàn khàn, tự cổ chí kim, nghĩa sĩ như thế có được mấy người?!

Lý Bắc Thần than thở, không khỏi ngẩn người, thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, thời đại đó, lộng lẫy như sao, hào kiệt lớp lớp, Chu Tử dạy học, Thánh Nhân dạy pháp, trong dân gian nhiều anh hào!

Bọn họ vì tình vì nghĩa, có thể tự mình hại mình, có thể giấu kiếm bụng cá, có thể cẩm y dạ hành, có thể khẳng khái chịu chết!

Trong lịch sử Hoa Hạ, nó là thời đại rực rỡ nhất, thiên kiêu vô số, nhân tài vô tận, cứ như là mây, mãnh tướng như mưa, chư tử bách gia, hợp tung liên hoành, từng màn kỳ mưu chiếu rọi cổ kim, chiếu sáng 5000 năm Hoa Hạ!

Cõi lòng Lý Bắc Thần có chút kích động, hắn phảng phất thấy được một người danh tiếng rực rỡ, chiếu rọi nhân tài tuyết thế chư thiên sừng sững đằng sau hắn, uy lâm vạn giới!

Hồi lâu, hắn mới bình phục lại, nhớ tới thời đại đó, không cách nào tránh nhớ tới từng vị thiên kiêu cái thế!