- Chào buổi sáng Minh thiếu gia!
- Xin chào thiếu gia!
Mới sáng sớm, đám hạ nhân trong ụ bảo vệ Ngô gia lại phát hiện ra một thú vui mới của Ngô Minh.
Cho dù gặp ai cũng đều thích đánh giá người ta từ đầu đến chân, nhìn đến mức khiến đối phương phải sợ hãi.
Mấy cô nha hoàn đang mong ngóng được một bước lên trời làm phượng hoàng đương nhiên mặt đỏ tim đập, không ngừng hy vọng, lén lút bày ra dáng vẻ yểu điệu của mình. Những tên sai vặt khác thì lại thít chặt cúc hoa, xoắn xuýt lo lắng cho trinh tiết của cái mông mình.
- Ừ... vận khí số mệnh đều bình thường cả... có điều vận khí trong ụ bảo vệ của Ngô gia ta dày đặc vô cùng, thế mà lại không có âm quỷ tà vật gì gì đó...
Lại không biết đám nam nữ này đang nghĩ gì nhiều. Thứ mà Ngô Minh đánh giá chỉ là vận khí số mệnh của họ mà thôi.
- Đều có màu trắng... chẳng lẽ màu trắng đại diện cho thường dân?
- Hơn nữa... ta nhìn hơn mười người liên tiếp đều không cảm thấy mệt mỏi chút nào, có thể thấy pháp thuật này tiêu hao cực ít...
- Càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là những hình dáng, màu sắc nhỏ nhất của vận khí cũng đều hiện ra rõ ràng trong mắt mình. Đây quả thật không còn là linh nhãn nữa mà phải là thần nhãn! Thiên nhãn!!!
Tồn tại chính là hợp lí.
Nếu đã xác nhận thuật linh nhãn của bản thân có hiệu quả phi thường, lại càng có khả năng là do Chủ Thần Điện tặng cho, Ngô Minh cuối cùng cũng yên tâm. Chỉ là để đảm bảo, hắn vẫn sẽ đưa pháp quyết cho Ngô Tinh xem thử.
- Xin chào thiếu gia!
Vòng đến sân luyện võ, bọn người Ngô Thiết Hổ tiến lên hành lễ. Khóe mắt Ngô Minh giật giật: "Cuối cùng cũng thấy được vài người không giống bình thường rồi..."
Trong mắt hắn, trên đỉnh đầu hai người Triệu Tùng và Ngô Thiết Hổ dày đặc thứ khí màu trắng, tạo thành một vòng tròn. Ngoài ra còn có vài tia màu đỏ thẫm, bên ngoài còn có luồng khí màu đen huyền quanh quẩn vướng vít.
- Khí màu đen... chẳng lẽ là khí đặc trưng của quân đội, sát khí?
- Hơn nữa... cái tên Ngô Thiết Hổ này...
So với một hương dũng như Triệu Tùng mà nói, vận khí trên đỉnh đầu Ngô Thiết Hổ lại càng dày đặc hơn. Thậm chí còn có một tầng ánh sáng màu đen kỳ lạ giống như tương ứng với trời đất. Vận khí cũng gợn sóng không ngừng tạo thành trạng thái công kích, giống như muốn cắn nuốt mãi để trở nên ngày càng to lớn. So sánh thì thấy dòng khí đặc trưng của quân đội cùng sát khí quanh quẩn trên người kẻ này nhiều hơn gấp mấy lần Triệu Tùng.
- Thiếu gia có gì cần dặn dò không ạ?
Ngô Thiết Hổ đương nhiên không biết ngọn nguồn của hắn đã bị nhìn thấu, trông thấy trong mắt Ngô Minh lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ thì không kìm được mà hỏi.
- Không! Không có việc gì... các ngươi cứ tiếp tục huấn luyện đi!
Vẫy tay cho hai người lui xuống, Ngô Minh nhớ lại tình trạng kỳ lạ của Ngô Thiết Hổ rồi lại có chút kinh ngạc: "Cái này gọi là gì nhỉ? Vận lớn trời ban? Sát tinh ứng mệnh?"
Hắn suy nghĩ trên đường, rồi đi đến bên ngoài phòng của Ngô Tinh: "Tỷ tỷ có ở trong không ạ?"
- Tiểu đệ có chuyện gì sao?
Cửa phòng không có gió mà tự mở, lộ ra bóng dáng yểu điệu của Ngô Tinh.
Lúc này cô đã cởi bỏ trang phục tu đạo và thay bằng váy áo cung đình, tóc mây bồng bềnh dung nhan kiều diễm quả thật làm tăng thêm ba phần quyến rũ. Cô chắp tay đứng đó, ánh mắt dường như đang tập trung vào bức vẽ trên tường.
Ngô Minh nhìn thì thấy đó là một bức tranh cành trúc, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
Cành trúc trong bức họa vươn cao xanh tốt, chỉ được xếp vào loại trung bình. Khoảng trắng bên cạnh còn có đề một bài thơ:
“
Dương liễu xanh xanh, nước sông phẳng lặng. Có tiếng chàng trai hát hò trên sông.Phía đông mặt trời mọc, phía tây trời lại mưa. Nói rằng không tạnh mà lại tạnh.”
Bức họa lúc này đã được trang hoàng cẩn thận, đến cả trục tranh cũng dùng gỗ tử đàn thượng hạng, thể hiện rõ sự yêu thích của Ngô Tinh với bức vẽ này.
- Hôm đó uống rượu say mới vẽ ra, tỷ tỷ đừng trêu chọc đệ nữa...
Ngô Minh sờ sờ mũi, cười khổ nói.
Kiếp trước hắn nhớ được bài thơ này mới làm ra để trêu đùa Ngô Tinh. Không ngờ Ngô Tinh nhìn thấy lại thích vô cùng, nhất quyết đòi cho bằng được, lại còn trân trọng như thế.
- Quà mừng năm mới của đệ, ta rất thích!
Ngô Tinh lại chỉ cười một tiếng: "Cấu tứ của tiểu đệ có tiến bộ, bài thơ này lại càng có đạo vận!"
- Khụ khụ...
Ngô Minh đằng hắng một tiếng, "Lần này đệ đến là có việc muốn tìm tỷ. Cái tên Thanh Bình đạo nhân kia lần trước có để lại một phương pháp mở linh nhãn, trong đó nói có thể thấy được vận khí!
- Xưa nay phương pháp để nhìn ra vận khí tuy nhiều, thế nhưng những người có thể xem được vận khí vẫn rất đáng quý!
Sắc mặt Ngô Tinh có chút thay đổi, lập tức lại cười: "Cái tên Thanh Bình đạo nhân kia quả thật là tống tài đồng tử (1) của đệ!"
Sau đó nhận lấy, vừa xem qua lại chợt ngẩn người.
Sắc mặt cô trở nên nghiêm túc, một lúc sau mới thản nhiên thở dài: "Vẫn là ta quá xem thường người này, thật không ngờ hắn không những có thể xem được vận khí mà còn thấy được địa khí... Bộ pháp thuật này đã không còn kém cạnh gì “Linh Tê Thông Minh Thần Nhãn” của đạo quán Vân Bình nữa rồi, đều là một phần cống hiến...
- Có điều... vận dụng pháp thuật này hình như cũng không xem được rõ lắm thì phải! Ngô Minh cố tình tỏ ra phiền não nói.
- Vận dụng?
Ngô Tinh sững sờ, sau đó đánh giá Ngô Minh từ đầu đến chân một lần nữa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng vô cùng: "Tốt lắm, đệ có thiên phú về đạo bùa, phá được cửa ải là có thể đến đạo quán lĩnh một phần văn thư của đạo gia. Nếu là người bình thường thì có thể thoát khỏi thân phận dân đen, được miễn lao dịch, đi đây đi đó qua ải qua trạm mà không cần công văn của quan phủ. Đáng tiếc, đối với đệ mà nói lại là vô dụng!"
- Cái từ vô dụng này dùng đúng lắm! Tiểu đệ vẫn thích ung dung tự tại hơn, không cần vô cớ lại bị kìm chế thêm!
Ngô Minh sờ sờ mũi.
- Một khi bước vào cánh cửa tu hành thì bản thân mình cũng không thể làm chủ được...
Ngô Tinh thở dài, cũng không nói thêm về chủ đề này nữa: "Đệ trong vòng một đêm có thể luyện thành công pháp thuật này, có thể thấy rất có thiên phú về mặt xem tướng số phong thủy..."
- Còn về việc không xem thấu đáo được, đó mới là điều bình thường. Dù sao... lượng vận khí là cái gốc của mỗi người, sao có thể tùy tiện lộ hết ra được chứ? Còn về tìm long mạch chọn huyệt mộ, lại càng phạm phải kiêng kị của trời đất, nhất định không được hời hợt xem nhẹ!
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng nghiêm túc này của Ngô Tinh, Ngô Minh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Có điều lúc này lòng hắn chợt động, âm thầm vận dụng pháp thuật rồi nhìn về phía Ngô Tinh.
Trong tích tắc, Ngô Minh chỉ thấy luồng khí cát tường màu vàng đỏ mờ mịt giống như kết thành đám mây, xung quanh như có một ngọn lửa bốc lên cùng một thanh kiếm nhỏ màu đỏ thẫm lúc ẩn lúc hiện, nhả ra nuốt vào vận khí.
- Đây là... quả thật còn to lớn hơn mình cả chục lần!
Ngô Minh cảm thấy vô cùng thán phục, ngay sau đó hình như lại thấy ở giữa đám mây khí màu vàng đỏ thấp thoáng một điểm màu xanh.
Vẫn muốn nhìn thêm chút nữa, hai con mắt lại đột nhiên đau đớn. Hắn biết tiêu hao đã đến cực hạn đành lặng lẽ thu về, vô cùng khϊếp sợ: "Vị tỷ tỷ này của mình... quả thật là... trời sinh phi phàm! Cho dù mình, Ngô Thiết Hổ hay thậm chí toàn bộ ụ bảo vệ của Ngô gia cột lại thành một đống thì chỉ sợ cũng sẽ không bằng được...
- Đệ?
Ngô Tinh hình như phát hiện ra điều gì đó, lườm Ngô Minh một cái.
- Không có gì... Ngô Minh lại cười khan hai tiếng: "Long mạch dưới đất hay phong thủy trước hết bỏ qua một bên. Đệ lại thấy có hứng thú với số mệnh con người. Tỷ tỷ nói cho đệ nghe đi.
- Đệ còn muốn nghiên cứu cái này?
Ngô Tinh lại liếc mắt xem thường: "Vốn dĩ thuật xem khí này chỉ có thể tự luyện, không thể giúp đỡ. Mà chỉ cần thành công bước đầu, có thể nhìn sơ qua cũng đã được xem như một người khác thường, được truy tìm cung phụng bằng mọi cách, không lo cơm áo... Nếu còn có thể đi sâu hơn nữa, nghiên cứu kỹ số mệnh thì có thể trở thành khách quý của chư hầu, tiết độ sứ!
- Nếu có thể chỉ ra địa mạch long mạch thật sự, thậm chí xem được thế cục mệnh trời thì sao? Ngô Minh tò mò hỏi.
- Người như vậy... đương nhiên phải gϊếŧ! Nếu không thì làm gì còn chỗ cho người khác kiếm sống chứ? Ngô Tinh như cười như không lại khiến Ngô Minh rùng mình.
Hắn biết Ngô Tinh đây là đang chỉ nói với mình, thuật xem vận khí này có lợi không hại, thế nhưng thật sự tinh thông thì lại dễ gây ra họa lớn.
Thế nhưng tình huống của Ngô Minh thì khác, sau khi tìm đủ mọi cách để hỏi han rồi lại liên tục bảo đảm chỉ là tò mò mà thôi, nhất định sẽ không đi sâu vào, Ngô Tinh mới lộ ra vẻ mặt “dọa chết đệ”, suy ngẫm một lúc rồi chậm rãi nói:
- Mệnh trời địa mạch cho dù là người xem vận khí xem xong cũng sẽ bị cắn trả. Ta cũng không hiểu nên sẽ không nói với đệ. Tỷ tỷ từng thấy một quyển thuật xem tướng trong kho sách cổ ở đạo quán có nói về nhân tướng, có thể giảng cho đệ nghe!
- Vận khí vận khí! Chữ “khí ”này thực tế chính là nói đến “khí quan”! Vận khí nói trắng ra chính là “khí quan kết hợp với vận may”!
- “Khí quan” trong đó chính là số mệnh và bản mệnh! Đại diện cho tiềm lực cao nhất của mỗi người!
- Còn “vận may” lại là những trợ lực bên ngoài, vận khí, là thành tựu sau này!
- Mối quan hệ giữa hai thứ này giống như nước và chén vậy. Số mệnh là chén, vận khí sau này là nước. Có số mệnh mà không có vận khí thì phí hoài cả một đời, thế nhưng vận khí dày đặc mà số mệnh lại không tốt thì lại như nước nhiều mà chén nứt, có tướng chết yểu. Chỉ khi khí mệnh phù hợp với nhau mới có thể đường hoàng bước lên con đường đúng đắn!
Ngô Minh cau mày::"Nếu nói như thế, chẳng phải chúng ta đều bị số mệnh kìm chế hay sao. Tương lai cần gì phải phấn đấu nữa, cứ dựa theo mệnh là được rồi?"
- Vận khí có thể tìm, số mệnh khó thay đổi. Thế nhưng cũng không phải không có cách đổi mệnh!
Ngô Tinh nói: "Vốn dĩ... một người có cố gắng cả đời, vận khí cũng khó mà đạt đến giới hạn trên của số mệnh, do vậy cũng không cần phải nói đến nữa. Thế nhưng nếu tính ra được thì cũng có phương pháp để đổi mệnh!
- Muốn đổi mệnh thì phải làm thế nào?
- Một trời hai đất ba phong thủy, bốn tích âm đức năm đọc sách! Ngô Tinh trầm giọng nói: "Sau đó tập hợp lực lượng của số đông, đi ngược lại mệnh trời, sau khi vượt qua kiếp nạn thì cũng xem như số mệnh đã được thay đổi!"
- Trong đó số mệnh bao gồm các loại như Tử Vi, Giao Long, Tinh Thần ứng mệnh, mà vận khí cũng có màu sắc, hình dạng khác nhau. Dựa vào năm loại phẩm hạnh mà chia ra, màu đen là hung ác, trắng là bình thường, đỏ là may mắn, vàng là cao sang còn xanh tím lại là dòng khí tượng trưng cho sự đại phú đại quý!
- Sự biến hóa kỳ ảo trong đó nằm ở tấm lòng. Có điều vận khí tuy cao sang cũng phải phù hợp với mệnh lớn của trời đất, không phải chỉ cần đọc sách là có thể với được tới...
- Tiểu đệ hiểu rồi!
Ngô Minh nghiêm túc hành lễ, sau đó lại nhìn về phía Ngô Tinh.
Chỉ thấy cái điểm màu xanh trong đám mây khí màu đỏ vàng vẫn rất bắt mắt.
- Theo cách nói của tỷ tỷ thì số mệnh của tỷ ấy vô cùng cao quý. Không biết bản thân tỷ ấy có biết được điều đó hay không?
Lúc này hắn cũng hiểu, nếu đổi lại là Thanh Bình đạo nhân thì sợ rằng chỉ nhìn thấy được một ít khí màu đỏ mà thôi.
Cao cấp hơn chút nữa thì có khi có thể nhìn thấy khí màu vàng.
Trong cả vạn người xem vận khí cũng chẳng ai có thể nhìn thấy được thanh kiếm nhỏ, càng không cần nói đến nhìn thấy cả điểm màu xanh tượng trưng cho bản mệnh kia.
Hơn nữa cho dù là một vị pháp thuật cao cường có thể nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị cắn trả lại.
- Không biết Chân Nhân có thể làm được không nhỉ?
Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu.
Chào từ biệt tỷ tỷ rồi đi ra ngoài, Ngô Minh tâm sự nặng nề. Hắn tìm một cái gương đồng, hai mắt âm thầm vận dụng pháp thuật.
Chỉ thấy phía trên gương đồng là một cậu thiếu niên toàn thân bao bọc bởi một tầng ánh sáng lóng lánh, đây là dấu hiệu của việc tu hành đã có chút thành tựu. Mà luồng khí đỏ trắng vấn vít quanh quẩn lại đại diện cho cách cục khá cao sang phú quý.
Xung quanh lại có sát khí và một vài luồng khí màu đen, đó chính là ác ý của hắn nhằm vào Chu gia và hương dũng do hắn cai quản.
- Nhưng mà... bản mệnh của mình nằm ở đâu, số mệnh thế nào?
Ngô Minh mím chặt môi, cẩn thận lật qua lật lại cái gương. Lúc này quả nhiên có thể thấy được ở giữa đám mây khí màu đỏ trắng của mình đang ôm lấy, bao bọc một tia sáng có màu đen huyền u tối.
Khác với sát khí, khí đặc trưng của quân đội của đám người Ngô Thiết Hổ, cái tia màu đen này lại quanh quẩn ở trong vận khí khiến Ngô Minh lo sợ hãi hùng.
- Màu đen là điềm hung, đây chính là... kiếp nạn?
Ngô Minh cắn răng: "Hơn nữa... không thấy được bản mệnh chẳng lẽ cũng là biến hóa mà Chủ Thần Điện tạo ra?
***
(1) Tống tài đồng tử: Cậu bé có sức mạnh mang lại tài phú.