- “Cuốn dành cho Nhân Tiên”?
Ngô Minh như nghĩ ra gì đó, lập tức lật về phía trước, thế là lại tìm được một cột: “Hoàng Đình Âm Phù kinh – Cuốn dành cho Địa Tiên”, pháp thuật của Địa Tiên có giá hai ngàn thiên công! Hơn nữa còn là bị thiếu!
Chủ Thần Điện nằm trong đoạn thời gian bị hỏng, bảng thiên công mười cái thì có đến chín cái hết hàng, Ngô Minh cũng đã quen rồi.
- Dựa vào cái đức hạnh của Chủ Thần Điện, hàng bị hết nhất định là những thứ vô cùng lợi hại... có vẻ cái chức vị Địa Tiên này ở thế giới Đại Chu cũng rất ghê gớm, là một nhân vật lớn ăn trên ngồi trước rồi...
Thực tế đến bây giờ Ngô Minh cũng vẫn chưa hiểu rõ các cảnh giới của đạo gia. Thế nhưng hắn đã từng nghe qua một cái danh hiệu trong cuốn dành cho Nhân Tiên – Chân Nhân!
Người tu đạo đạt đến cấp bậc danh hiệu này nghe nói pháp lực cao thâm khó mà tưởng tượng nổi, là nhân vật mới chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chuyên trảm yêu trừ ma, trấn áp được số mệnh.
Thậm chí đến trong quận huyện cũng cực kỳ hiếm thấy, là khách quý của các chư hầu và tiết độ sứ, có khi còn được triều đình phong cho danh hiệu!
Ngô Minh thấy sức mạnh cỡ này cũng đủ lớn rồi, thế mà vẫn chỉ nằm trong hàng Nhân Tiên.
- Nhìn miêu tả trong Âm Phù kinh thì Pháp Sư, Chân Nhân, Thiên Sư hình như đều là các cảnh giới nhỏ trong cảnh giới lớn của Nhân Tiên thôi!
Ngô Minh sờ sờ cằm: "Tên Thanh Bình đạo nhân này, đến phương pháp tu luyện dành cho Pháp Sư mà còn bị thiếu, chẳng trách lại tệ lậu như thế..."
Sau đó hắn lại xem xét kỹ càng mới biết trong giới tu đạo, Nhân Tiên là một cảnh giới vô cùng rộng lớn. Về cơ bản chỉ cần tu luyện đến đỉnh của Nhân Tiên – Thiên Sư cảnh là có thể tiêu dao thoát tục ở chốn nhân gian, làm được những việc kẻ khác không làm được, coi vinh hoa phú quý nơi trần tục như gió thoảng mây bay.
Mà trước cảnh giới Pháp Sư vẫn còn hai giai đoạn là đạo sĩ nhận được bùa và luyện sư.
Theo cách nhìn của Ngô Minh và hiểu biết của Phong Hàn, tên Thanh Bình đạo nhân kia chỉ vừa mới chạm được đến cấp bậc đạo sĩ nhận được bùa, cũng miễn cưỡng xem như một đạo sĩ. Hoặc nói hắn vừa mới bước lên con đường, vẫn còn chưa tu luyện phần bên trong thì đã gặp phải Ngô Minh, thế là thành vồ ếch luôn.
Nhưng mà có thể bước lên con đường này cũng đã là rất giỏi rồi.
Dù sao đạo pháp gian khó, giống như đám Mã lão tam, Trịnh Tiềm lúc trước đều học được một hai cái pháp thuật nho nhỏ, còn chưa được xếp vào hàng đạo sĩ chính quy mà chỉ có thể tự xưng là hàng râu ria là thôi...
- Cái quyển Ngân Triện Ngọc Thư này chỉ có một trang, thiếu đến hơn nửa. Nếu là người mới luyện hoặc luyện sư thì còn được, chứ đến giai đoạn Pháp Sư mà còn bị thiếu thì phải dùng một trăm lẻ năm đại công để bù vào...
Ngô Minh sờ sờ cằm: "Có điều... chất lượng của vật phẩm này hơi cao thì phải, giá chào bán cao hơn đống sách cổ về đạo pháp mà mình định tu luyện nhiều..."
Trong Chủ Thần Điện, cấp bậc vật phẩm của các loại đạo pháp tuy rằng không được ghi rõ, thế nhưng từ mặt giá cả cũng có thể phân biệt được một chút.
Càng không cần nói đến, quyển “Hoàng Đình Âm Phù kinh” này lại còn có tập tiếp theo, thậm chí sự phân chia Nhân Tiên và Địa Tiên Ngô Minh đến nghe cũng chưa từng nghe thấy... Trong số kiến thức có hạn mà hắn có được thông qua các lần làm nhiệm vụ thì Chân Nhân đã là một thân phận vô cùng vĩ đại rồi.
Các nhân tố chồng lên nhau khiến cán cân trong lòng Ngô Minh bắt đầu nghiêng.
- Thử lần cuối cùng, nếu bên Ngô Tinh tỷ vẫn không có tin tức gì, đạo quán không chào đón thì ta tự tu tự lĩnh ngộ vậy!
Để “Hoàng Đình Âm Phù kinh” và “Thái Dương Luyện Thi pháp” lại trong không gian Chủ Thần Điện, Ngô Minh đi ra, sau đó thắp đèn dầu lên rồi say sưa đọc bản ghi chép tay của Thanh Bình đạo nhân.
Tên này tuy xuất thân bần hàn thế nhưng cơ duyên không tầm thường, hiểu sâu biết rộng. Hắn còn tiện tay ghi chép lại rất nhiều thứ khiến vốn kiến thức của Ngô Minh tăng lên không ít.
Trong ánh trăng lạnh lẽo, màn đêm đã buông xuống lúc nào không biết.
- Cái ngọn đèn dầu này... làm người ta đau mắt quá đi!
Ngô Minh vươn vai duỗi người, xoa xoa đôi mắt. Đèn dầu trong phòng hắn đã là loại có chất lượng tốt nhất, hình như là làm từ mỡ cá voi, sau khi đốt lên thậm chí còn mang theo hương thơm thoang thoảng. Thế nhưng hắn đã sống trong cảnh điện nước đầy đủ nên khó mà cảm thấy hài lòng. Một khi so sánh cuộc sống bây giờ với cuộc sống kiếp trước, chênh lệch lập tức hiện ra rõ mồn một.
Thư sinh thời cổ đại “xem sách để hiểu rõ lịch sử, một đời rực rỡ gửi gắm vào văn chương”, đáng tiếc cũng không biết có bao nhiêu kẻ xui xẻo do vậy mà bị tổn thương thị lực.
- Ngô gia chỉ là nhà giàu cỡ nhỏ, thôi bỏ qua đi... nghe nói danh gia vọng tộc chân chính của một quận mỗi đêm đều dùng mười cây nến cực lớn làm bằng mỡ trâu, thô to như cánh tay người. Hao tốn rất nhiều tiền bạc, thế nhưng cả căn nhà đều sáng như ban ngày. Nghe nói càng cao cấp hơn là còn dùng đạo pháp để chiếu sáng, không thể tưởng tượng nổi xa xỉ đến mức độ nào...
Ngô Minh thở dài một tiếng, chuẩn bị nghỉ ngơi đi ngủ.
Dù sao, cho dù thân thể hắn khỏe mạnh không sợ chút ít tổn hại này thì cũng vẫn cần phải chú ý bảo dưỡng.
- Công tử đã ngủ chưa ạ?
Đúng lúc này, nha hoàn thông phòng ở bên ngoài khẽ gõ cửa: "Phong Hàn Phong sư phụ xin được gặp người!"
- Sao? Mau mời vào!
Ngô Minh lớn tiếng nói, sau đó nhìn thấy Phong Hàn bước từng bước lớn vào phòng, hai mắt sáng lên: "Tên Dư chấp sự kia chịu khai ra rồi?"
- Dạ, Tiết lão tứ ở chuồng ngựa trước kia là kẻ lành nghề ở chốn công đường, đã truyền được vài đời rồi, vì phạm phải tội gì đó mới bị cách chức. Ta gọi hắn đến, trước lão kiếm sống bằng nghề đó nên giờ vừa ra oai, cái tên Dư chấp sự kia chịu không nổi hai lần, biết gì đều khai ra cả rồi!
Sắc mặt Phong Hàn có chút âm trầm.
- Có phải là Chu gia trong huyện thành không?
Ngô Minh cười cười.
Trong bản chép tay có ghi, Thanh Bình đạo nhân là khách quý của Chu gia.
So với Ngô gia – một hộ phất lên có chút đột ngột mà nói thì Chu gia mới là nhà giàu chân chính trong huyện, có năm mươi khoảng đất. Theo thể chế Đại Chu một khoảnh đất tương đương với một trăm mẫu, Chu gia đích thị là một cường hào với năm ngàn mẫu đất, tôi tớ hàng đàn, họ hàng có đến hơn ngàn người.
Càng không cần nói đến cứ mỗi đời nhà đó đều có thể cho ra một vị quan hàm bát phẩm. Nếu có một kỳ nhân dị sĩ nào đó xem được vận số, nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ nói: "Hồng khí vấn vít, phúc trạch dài lâu, là một hộ danh gia vọng tộc hiển hách trong huyện!"
Ngô gia tuy rằng cũng miễn cưỡng được xếp vào hàng cường hào, thế nhưng chỉ đứng hàng chót. Tích lũy thêm mấy đời người mới mong với tới hàng gia tộc giàu có quyền thế như Chu gia bây giờ.
- Nếu đã như thế, vậy bỏ qua đi...
Phong Hàn cười khổ: "Mấu chốt là bọn chúng nhắm vào đại tiểu thư, thế nhưng mục đích lại là hội Long Môn! Đằng sau dường như còn có gia tộc quyền thế trong quận nhúng tay vào."
- Hội Long Môn? Gia tộc quyền thế trong quận?
Danh gia vọng tộc ở thế giới này đại khái được chia thành thân hào nông thôn, các hộ gia đình hiển hách trong huyện, quận, cao hơn nữa là các dòng họ hiển hách danh chấn thiên hạ.
Ngô gia về cơ bản là thân hào nông thôn hàng đầu, hoặc có lẽ cũng được xem như đứng chót trong hàng các gia tộc quyền thế trong huyện rồi. Mà Chu gia lại là một hộ lớn đứng đầu huyện. Nhưng không cần biết là hạng nào, đối mặt với các gia tộc quyền thế trong quận thì ít nhất cũng vẫn kém hơn một cấp lớn!
Nói đơn giản hơn, sức mạnh của các gia tộc quyền thế trong quận đến cả quận thủ hàm ngũ phẩm có thực quyền cũng không dám xem nhẹ. Thậm chí quan lại mới nhậm chức còn phải đến thăm viếng. Nếu không nhận được sự ủng hộ của họ thì không chỉ gặp trở ngại trong việc thi hành các biện pháp chính trị mà thậm chí có thể bị lật đổ luôn.
- Thật là...
Ngô Minh đứng dậy mở cửa sổ.
Bóng đêm lạnh lẽo, mây đen che phủ mặt trăng, bầu trời u ám vô cùng ngột ngạt giống như chỉ một giây nữa thôi mưa to gió lớn sẽ đổ ập xuống.
- Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến... Phong sư phụ!
Trong bóng đêm, Phong Hàn nhìn thấy Ngô Minh đột nhiên thay đổi một cách đáng kinh ngạc, sóng gió nổi lên nhưng không hề sợ hãi. Chỉ vài bước chân đi qua đi lại thôi thậm chí cũng mơ hồ có bóng dáng oai phong như rồng như hổ, trong lòng không khỏi vô cùng kính phục.
Võ công đạo thuật có thể từ từ rồi luyện, thế nhưng cái sức chịu đựng bẩm sinh khi đối mặt với sóng gió này thì không thể học được.
Nghe tin Ngô gia gặp phải khó khăn lớn như vậy, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị báo tin, làm tròn bổn phận của mình rồi bái tạ rời khỏi đây, thoát khỏi vũng bùn lầy này.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Minh, lại thêm Ngô Tinh là một hạt giống tu luyện trong đạo quán, tiền đồ rộng lớn, lòng hắn không khỏi động một cái, khom mình nói: "Thiếu gia có gì cần dặn dò?"
- Ngươi có thể nói đúng sự thật, ta rất cảm kích!
Ngô Minh vẫy vẫy tay: "Đây không phải là việc của tiên sinh, ta không nỡ liên lụy người. Xin hãy chuẩn bị trước ba trăm lượng, tiên sinh có thể tự do rồi!"
- Công tử đang nói gì vậy?
Tuy ban đầu Phong Hàn đúng là có ý định như vậy, thế nhưng vào thời khắc quyết định hắn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Trung thần từ trước đến nay không thờ hai chủ. Phong Hàn tuy chỉ là một người bình thường, nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân thấy gia chủ gặp nạn là lập tức bỏ của chạy lấy người!"
- Là ta không đúng, xin Phong sư phụ đừng trách!
Ngô Minh nhìn thấy dáng vẻ vô cùng kiên quyết của Phong Hàn trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ. Thế nhưng lúc này hắn đương nhiên không nói ra, trên mặt lộ vẻ cảm động, đứng dậy cúi sâu người hành lễ: "Tấm lòng cao cả của tiên sinh, Ngô Minh sẽ không bao giờ quên!"
Hai người cùng nhìn nhau cười, mối quan hệ lại sâu sắc thêm một chút.
- Việc liên quan đến gia tộc quyền thế trong quận này suy cho cùng cũng chỉ là chuyện vu vơ, không có chứng cứ xác thực... Cho dù có, Ngô gia chúng ta là một hộ lớn trong huyện, Ngô Tinh tỷ lại là người của đạo quán, không có căn cứ thì đến thái thú hay các nhà quyền thế trong quận cũng không dám động vào!
Nếu đã quyết định cùng nhau gánh vác, Ngô Minh trước tiên phải làm cho Phong Hàn yên tâm.
Sau đó hắn lại lạnh lùng cười: "Sự việc dù thật sự như vậy, cùng lắm thì bỏ luôn cái cơ nghiệp này... gia tộc quyền thế trong quận thì sao chứ, thế lực còn có thể vươn sang quận khác, châu khác hay sao?... trước khi đi khỏi, nhất định phải bắt cái nhà kia chịu báo ứng!"
Phong Hàn gật đầu, thế giới này có những lực lượng siêu phàm tồn tại, sức mạnh to lớn thuộc về bản thân mình. Giống như những người như Ngô Tinh, lại mang Ngô Minh theo, cho dù đi đến đâu cũng đều có thể mở ra một cục diện mới.
Đương nhiên căn cơ của một gia tộc giàu có quyền thế nằm ở đất đai. Hai chị em Ngô Tinh đến một địa phương khác cũng có thể không cần lo áo cơm, thế nhưng có thể gây dựng được một phần gia nghiệp hay không thì không chắc.
Vừa nói ra tình huống xấu nhất, thấy Phong Hàn trong lòng hiểu rõ, sắc mặt Ngô Minh lập tức biến đổi theo: "Đây đều là tình huống xấu nhất... chỉ để đề phòng bất trắc mà thôi, chúng ta vẫn cần thăm dò tin tức trong quận. Thế nhưng Chu gia đã có tâm tư hại nhà ta, ắt phải diệt trừ!
Tiếng cười lạnh lẽo mang theo sát khí khiến Phong Hàn giật mình.
- Có vài việc phải làm phiền Phong sư phụ rồi!
- Xin thiếu gia cứ dặn dò!
Ngô Minh chậm rãi đi lại bên trong sảnh: "Ta mặc dù đã từng nghe nói đến Chu gia, thế nhưng hiểu biết vẫn còn không sâu... Cái nhà này có quan hệ thế nào với các hộ khác trong huyện, trong quận, có thể điều động bao nhiêu sức mạnh quân sự, và cả vì sao lại muốn gây khó dễ cho Ngô gia ta đều cần tiên sinh để tâm nhiều một chút..."
Sau khi tiễn Phong Hàn rời khỏi, Ngô Minh lại nói với nha hoàn: "Mau gọi Ngô quản gia đến đây cho ta!"
Bất kể Phong Hàn làm gì, suy cho cùng một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, không phải đề phòng thế nhưng vẫn phải có một số biện pháp cần thiết.
Hơn nữa một số việc để nô tài sinh ra trong nhà mình đi giải quyết mới có thể yên tâm.
- Thiếu gia, người tìm lão?
Không lâu sau Ngô quản gia cười lấy lòng bước vào, trên mặt còn mang theo vẻ khiêm nhường.
Ngô Minh lại thấy số mệnh của lão rất may mắn.
Bất kể là chuyện của Lâm Kỳ lúc trước hay cái bẫy của Thanh Bình đạo nhân lần này lão đều có thể khỏe mạnh mà sống sót. Cái khác không nói, chỉ riêng số mệnh của lão cũng xem như không tồi chút nào rồi.
- Ừ... Ngươi gửi một bức thư đến đạo quán trong huyện, mời tỷ tỷ về nhà một chuyến! Còn...
Ngô Minh hơi do dự: "Còn mấy người họ hàng xa của Ngô gia đang phân tán ở tám thôn trong vòng mười dặm cũng gọi hết về đây, ta có chuyện muốn tuyên bố!"