Chương 8

U Nham sơn chìm vào bóng đêm, chỉ là không khác gì với ban ngày, xung quanh phủ sương mù dày đặc, không nhìn thấy cả đường đi. Nơi này không có trăng, chỉ có vài tia sáng yếu ớt xuyên qua sương mù, biểu thị đó là ánh trăng đêm.

Trong phòng được phủ bởi ánh nến le lói yếu ớt, cùng tiếng gió thổi khiến cửa sổ phát ra âm thanh kẽo kẹt gai người. Ngồi trên tháp, ung dung lật giở một quyển trục, đôi mắt màu bạc dõi theo từng con chữ, qua bao lâu cũng không thay đổi được dáng vẻ lười nhác này.

Từ trong dục bồn nhảy ra, chu sa đản lăn qua lăn lại trên tấm vải nhỏ, đến khi cả người đều khô ráo mới bay đến chỗ Úc Khuynh Tư, chuẩn xác đập cả người vào ngực nàng. Úc Khuynh Tư sớm quen với chuyện này, lập tức hóa thành hôi lang, dùng đuôi ngăn lại. Trứng chu sa nằm trên đuôi của Úc Khuynh Tư, thỏa mãn tìm một chỗ nằm xuống, muốn chìm vào mộng đẹp rồi.

Úc Khuynh Tư cũng không có ý kiến gì, dùng lang trảo lật quyển trục, đầu hơi nghiêng gối lên lang trảo còn lại. Trứng chu sa lại không an ổn, nhích người lên đến cánh tay của Úc Khuynh Tư, cũng bày ra dáng vẻ lười nhác, chăm chú đọc sách.

"Làm gì thế? Muốn đọc sách sao?"

Trứng chu sa hơi hơi lắc lư qua lại, ý tán thành.

Úc Khuynh Tư để quả trứng nằm giữa cánh tay của mình, rồi lại chậm chạp mở miệng đọc nội dung trong sách cho trứng chu sa nghe. Chu sa đản nghe rất chăm chú, chỗ nào không hiểu sẽ đâm vào mặt Úc Khuynh Tư hai cái, biểu thị mau giảng lại cho nó nghe!!!

Úc Khuynh Tư trợn trắng mắt, nhưng cũng đành thỏa hiệp, chậm rãi giải thích lại.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng nói của Ân Thần: "Sư phụ, Ân Thần có chuyện muốn nói."

"Hửm?"

Phát ra giọng mũi đầy nghi hoặc, Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn ra bên ngoài, rồi lại trở về dáng vẻ con người, đem trứng chu sa đặt vào cái nệm nhỏ nằm trong rổ tre.

"Vào đi."

Ân Thần được sư phụ cho phép liền đẩy cửa bước vào, điều đầu tiên làm chính là đưa mắt tìm kiếm quả trứng chu sa, khi thấy nó an ổn nằm trong cái nệm nhỏ, mới thở hắt ra một hơi.

Trứng chu sa cảm nhận được khí tức của Ân Thần, lập tức bay ra khỏi chỗ đang nằm, chuẩn xác rơi vào trong tay của nàng. Ân Thần an toàn tiếp lấy chu sa đản, sủng nịch vuốt ve vỏ trứng bóng loáng cùng với đường vân màu đỏ xinh đẹp, ánh mắt ngập tràn tia vui vẻ.

"Tối rồi, có chuyện gì để mai nói không được sao?

Ân Thần vội chấp tay, nói: "Sư phụ, đồ nhi thiết nghĩ trữ quân điện hạ ngày đêm luôn mang đến phiền toái cho ngài, khiến ngài không thể hảo hảo nghỉ ngơi được, vậy chi bằng để đồ nhi mang trữ quân về phòng mình, thay sư phụ chiếu cố trữ quân điện hạ."

"Vậy à."

Úc Khuynh Tư xoay người nằm trên tháp, đưa mắt nhìn Ân Thần, thản nhiên mở miệng: "Vậy ngươi đưa nó đi đi."

"Tạ ơn sư phụ."

Ân Thần hành lễ xong liền ôm chu sa đản rời đi, không quên đóng cửa lại.

Căn phòng liền trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó, Úc Khuynh Tư nhìn khắp phòng, chẳng hiểu sao bầu không khí yên lặng này lại chẳng khiến nàng dễ chịu hơn được chút nào. Hóa thành nguyên thân, Úc Khuynh Tư duỗi lưng nằm trên giường, dỗ mình vào giấc ngủ, lại vô pháp ngủ được, đôi lúc lại lén nhìn về phía chiếc rổ nhỏ ở góc giường.

Mệt mỏi cuộn người lại, chưa kịp chợp mắt đã nhìn thấy tinh quang màu đỏ từ phía nam phát ra, sau đó liền chuyển hướng về phía U Minh cung của Úc Khuynh Tư. Cánh cửa bị một lực rất lớn đẩy ra, sau đó một khối tròn trắng noãn phủ đường vân đỏ bay thẳng vào trong ngực nàng, đau điếng.

"Trứng gà thích nháo sự." Úc Khuynh Tư đem quả trứng đặt trước mặt, nhíu mày: "Làm gì lại chạy về đây rồi?"

Trứng chu sa lại không thể trả lời, trực tiếp hành động, tìm cách chui vào trong ngực của Úc Khuynh Tư, rồi nằm ở đó không động đậy nữa. Úc Khuynh Tư thở dài, dùng lang trảo đẩy đẩy trứng chu sa vào trong ngực mình, hơi nâng đuôi phủ lên nó, làm thành một tấm chăn bằng lông sói.

Không nghĩ đến, quả trứng này ở đây, lại có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy...

...

"Sư phụ! Sư phụ!"

Úc Khuynh Tư bị tiếng gọi bên ngoài làm cho choàng tỉnh, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại trở mình nằm đè lên quả trứng chu sa. Bị đè đau, trứng chu sa liền lắc lư qua lại tìm cách thoát ra ngoài, không được liền phóng ra ba đạo băng thiết ghim đầy ngực Úc Khuynh Tư.

"Úc..."

Úc Khuynh Tư kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi đem trứng chu sa trong ngực mình đá văng ra ngoài, lăn vài vòng ở trên sàn. Biến trở thành dạng người, Úc Khuynh Tư chậm chạp khoác ngoại bào đỏ thẫm, đẩy cửa ra xem thử bên ngoài có chuyện gì.

Nhận ra là Ân Thần, Úc Khuynh Tư liền khó hiểu: "Sáng sớm lại tìm ta có chuyện gì?"

"Sư phụ, hôm qua đồ nhi mang trứng chu sa về phòng của mình, sáng ra thì không thấy đâu nữa, không biết sư phụ có nhìn thấy nó hay không?"

"Nó hôm qua trốn trở về phòng của ta."

Úc Khuynh Tư mở rộng cửa ra, để Ân Thần nhìn thấy quả trứng chu sa bị nàng đá văng kẹt lại ở dưới gầm tủ.

Ân Thần mở to mắt, có chút bối rối mở miệng: "Sư phụ, ngài có thể để đồ nhi vào đem trứng chu sa ra ngoài không?"

"Tùy ngươi."

Nói xong, Úc Khuynh Tư tránh sang một bên để Ân Thần đi vào.

Ân Thần ba bước biến hai chạy vào trong U Minh cung, đem trứng chu sa bị kẹt đau dưới gầm tủ lên, xót xa vuốt vuốt mấy cái.

"Sáng sớm lại chọc giận sư phụ sao? thật không nghe lời chút nào."

Chu sa đản ủy khuất trốn vào trong lòng Ân Thần, giống như đang tố cáo Úc Khuynh Tư làm mình đau. Ân Thần xót xa không thôi, quả trứng này còn chưa nở thành hình thành dạng, mỗi ngày đều bị sư phụ đánh đá như thế, có khi sẽ bị ngốc thật đó!!??

"Hôm qua mang ngươi đến chỗ ta, ngươi lại không chịu lưu lại, chạy đến chỗ sư phụ làm gì để bị đánh." Nói xong, Ân Thần vuốt mặt trên của vỏ trứng, nói: "Ngoan ngoãn ở lại cùng ta đi, không nên làm phiền sư phụ nữa."

Trứng chu sa liền lắc lư qua lại, giống như vẫn còn đang phân vân.

"Được rồi, nếu đã mang nó ra khỏi đó thì đem nó đi đi, ta cần nghỉ ngơi một lúc."

"Vâng, sư phụ."

Ân Thần vội vàng hành lễ, rồi ôm trứng chu sa ra ngoài. Trứng chu sa bay lên nằm ở trên đầu của Ân Thần, hơi nhích qua lại, giống như đang ngoái đầu nhìn lại Úc Khuynh Tư.

Trong lòng không rõ tư vị, Úc Khuynh Tư thở dài, đem cửa đóng lại, suy nghĩ một lúc mới quyết định bế quan.

Nghe tin sư phụ bế quan, mọi người cũng không dám đến làm phiền nữa, trứng chu sa cũng chuyển đến chỗ Ân Thần.

Mỗi ngày đều thấy trứng chu sa lăn khắp cái hồ trồng tử liên hoa, bên trong hồ có đôi cá chép xanh, nghe nói bọn chúng trước đây là oan gia, vì suốt ngày đánh nhau cho nên mới bị Linh đế và Linh hậu biến thành đôi cá chép, bắt bọn chúng sống chung một hồ. Hai con cá chép này gần đây có vẻ yên tĩnh, vì chúng gặp được trứng chu sa, vô cùng vui vẻ, chẳng bao lâu đem trứng chu sa trở thành hảo bằng hữu.

Sáng sáng đại sư tỷ sẽ cõng một giỏ trúc đựng trứng chu sa bên trong đi hái thuốc, trưa sẽ thấy trứng chu sa nằm trên một cái chảo lớn, nhìn ngũ sư tỷ nấu ăn. Hoặc một lúc nào đó sẽ bắt gặp trứng chu sa nằm trong nồi canh, còn Từ Ngạn thì vừa khoáy nồi canh vừa ha hả cười, nhưng không được bao lâu thì nhà bếp lại bốc cháy, hại Quân Quân phải chạy đi tìm Khuynh Hỏa phiến để dập lửa.

Khi tối đến, lúc mọi người đều đã ngủ rồi, trứng chu sa sẽ lăn đến trước U Minh cung, ngoan ngoãn nằm ở bên ngoài, đợi Úc Khuynh Tư bế quan trở về.

Nhìn thấy cảnh này, Ân Thần cũng đau lòng, mấy lần đem trứng chu sa ôm về, nhưng nó lại trốn chạy ra U Minh cung nữa. Cuối cùng Ân Thần đành phải làm một cái phòng bằng tre to cỡ một hộp gỗ đào hai tấc, bên trong có giường nhỏ, có cả bồn tắm nhỏ, đặt ở một góc ngoài cửa U Minh cung, để cho trứng chu sa có chỗ ngủ.

Qua mấy tháng, khi cửa U Minh cung mở ra, vừa vặn nhìn thấy một quả trứng chu sa đường vân đỏ nằm chắn trước cửa. Không lầm thì đêm qua có mưa rất lớn, kéo dài đến sáng hôm nay, nhưng nó vẫn nằm đó, đội mưa chờ Úc Khuynh Tư, không biết đã chờ bao lâu rồi.

Úc Khuynh Tư thở dài, nghiêng ô về phía trứng chu sa, giọt mưa men theo độ nghiêng của ô giấy dầu, nhỏ từng giọt xuống đất. Trứng chu sa lăn vào sát cửa, vẫn ngủ vùi, lại giống như con mèo nhỏ mắc mưa mà co cụm lại.

Cứ như vậy mà đứng, một người nâng ô che dù, còn một người... à không, là một quả trứng nằm ở góc cửa trầm trọng chìm vào giấc ngủ.

Ân Thần đến tìm trứng chu sa, không nghĩ lại thấy sư phụ bế quan trở ra, định hành lễ vấn an thì Úc Khuynh Tư đã nâng tay đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu yên lặng. Nhìn dưới đất, trứng chu sa vẫn còn đang ngủ, nép dưới tán ô của Úc Khuynh Tư...