Chương 9

“Thật ngại quá, không có thời gian.” Chu Dật Sinh nói xong bèn đóng máy tính lại, đứng dậy nói với Tống Như Ý: “Đi tới nhà ăn ăn đi.”

Hai mắt Tống Như Lâm lập tức phủ đầy sương mù, nhưng tiêu tán rất nhanh. Cô ta nắm chặt tay sau đó buông ra: “Không sao, em chỉ cảm thấy học lực của thầy Chu rất tốt, rất hợp với em. Nếu vậy, em không làm phiền anh và chị gái nữa.”

Nói xong câu đó, cô ta quay người rời đi.

Tống Như Ý nhìn thoáng qua bóng dáng cô ta, trong mắt tràn đầy ý châm chọc. Kiếp trước sao cô lại để bọn họ chơi đùa vậy?

Cuối cùng, cô ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi: “Dật Sinh, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được.”

Bên cạnh có một thầy giáo khác không quá đẹp trai nhưng cũng là một soái ca môi hồng da trắng. Chờ bọn họ rời đi mới lại gần: “Thầy Chu, giấu kĩ thật đó!”

Chu Dật Sinh mỉm cười với cậu ta: “Không phải cậu biết rồi sao?”

Thầy giáo đó vội xua tay: “Nhờ phúc của thầy, được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Ra khỏi văn phòng, ở nơi ít người, Tống Như Ý thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tống Như Lâm đến đây lúc nào?”

Chu Dật Sinh không chú ý: “Chắc được một lúc rồi, cụ thể thì không rõ lắm.”

Tống Như Ý kéo tay áo anh: “Cô ta thật đáng ghét.”

Mơ ước cổ phần, còn mơ ước người đàn ông của cô.

Chu Dật Sinh không biết vì sao Tống Như Ý lại ghét Tống Như Lâm, bởi vì trước kia bọn họ còn rất hòa thuận vui vẻ.

Kỳ thực bọn họ đã sớm lột mặt nạ ở chỗ mộ ông nội.

“Không phải muốn ăn cơm sao? Những chuyện không vui thì cho qua đi.” Chu Dật Sinh bắt đúng trọng tâm, tìm lý do thoái thác. Khó khăn lắm quan hệ bọn họ mới tốt lên, dù là thật hay giả, anh cũng không muốn bọn họ trở lại như trước.

Vậy nên chuyện của Tống Như Ý, anh không thể hiện bất kì ý kiến gì.

Tống Như Ý nhìn khuôn mặt vừa tuấn tú vừa mê người của Chu Dật Sinh, lại nhớ tới trước kia bọn họ thường xuyên cãi nhau về Tống Như Lâm, giờ còn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau, cô không nên nhắc tới vấn đề này.

May là Chu Dật Sinh cũng không để ý.

“Ừm, đi ăn cơm thôi.”

Nam Khai có tổng cộng ba nhà ăn. Trước kia lúc còn học ở đây, Tống Như Ý thích đi nhà ăn gần văn phòng nhất. Nghĩ tới đây, Tống Như Ý có chút ngây người. Cô thường đi qua đi lại bên này, sao không gặp được Chu Dật Sinh? Nghĩ vậy cô bèn hỏi.

“Thường ngày anh không tới nhà ăn ăn cơm à?”

Chu Dật Sinh mỉm cười nói: “Có.”

Tống Như Ý thầm nghĩ: “Trường học này lớn thật, chúng ta chưa từng gặp mặt nhau.”

Chu Dật Sinh nghe vậy thì không cho là đúng. Khi đó cô không chú ý đến anh, sao biết được kỳ thực bọn họ đã gặp nhau rất nhiều lần.

Ngay cả ông nội cô cũng biết lần đầu tiên anh gặp cô là ở nhà ăn.

Tống Như Ý thấy anh không muốn nói chuyện, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, giơ hộp cơm trên tay lên: “Đều là món anh thích ăn, lát nữa anh ăn nhiều chút.”

Tới nhà ăn, hai người tìm một chỗ khá khuất ngồi. Dù sao Chu Dật Sinh cũng là nhân vật nổi tiếng ở Nam Khai, được rất nhiều học sinh yêu thích!

Tuy Tống Như Ý muốn cho toàn bộ người trong trường biết bên cạnh Chu Dật Sinh đã có người nhưng cô sẽ không làm quá rõ, cô không trẻ con như vậy.

Chờ lấy đồ ăn ra, Chu Dật Sinh mới phát hiện mấy món này đều là mấy món anh thường ăn ở nhà.