Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe được đáp án này, khuôn mặt vốn đỏ lên vì ngại ngùng của Tống Như Ý lại càng đỏ hơn. Đây chẳng phải là cái gọi là “không thầy dạy cũng biết” sao.

Tống Như Ý thay đổi đề tài: “Anh muốn ăn gì?”

“Không phải em muốn ăn lẩu sao?” Chu Dật Sinh vừa nói vừa lái xe.

Cuối cùng Tống Như Ý lựa chọn quán lẩu hai người gặp mặt lần đầu tiên. Lúc trước cô chọn quán này vì lẩu ở đây vừa cay vừa nồng, vì cô cũng đã hỏi ông nội và biết được Chu Dật Sinh không thể ăn cay. Lần đó Chu Dật Sinh bị tra tấn rất thảm.

Chu Dật Sinh chạy tới nơi, nhìn qua tên cửa hàng, trong mắt anh có chút dao động nhưng vẫn đi theo Tống Như Ý vào trong.

Hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ. Tống Như Ý quét mã trên thực đơn sau đó chọn lẩu Uyên ương, cô thích ăn cay.

“Ừm… anh ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Tống Như Ý mím môi, sau đó tùy tiện chọn vài món, đều là thứ Chu Dật Sinh thích ăn. Sở dĩ cô biết là nhờ mẹ Trương thường xuyên nhắc nhở bên tai cô.

Trong lúc chờ đồ ăn sẽ lên nồi lẩu trước.

Chu Dật Sinh nhìn thoáng qua nồi lẩu, có chút ngoài ý muốn.

Phải nói hôm nay Tống Như Ý cho anh rất nhiều thứ ngoài ý muốn.

Chờ anh, ngồi ghế phụ, hôn môi.

Nghĩ tới những chuyện trước kia, Tống Như Ý ủ rũ cúi đầu, buồn bã nói: “Chu Dật Sinh, trước kia là em có lỗi với anh, sau này em sẽ sửa.”

Cô rất may mắn mới có thể gặp được Chu Dật Sinh.

Chu Dật Sinh nghe vậy, trên mặt cũng đọng lại rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất là sự lấp lánh trong mắt anh.

“Không cần sửa, em hãy cứ là em.”

Không cần sửa, em hãy cứ là em

Những lời này khiến cho Tống Như Ý cực kì cảm động. Mắt cô đỏ ửng, vừa khóc vừa cười nói: “Được.”

Đồ ăn lên rất nhanh, Chu Dật Sinh nhìn dáng vẻ bận rộn của Tống Như Ý, cảm thấy mọi đau thương trước kia đều đã tan thành mây khói.

Mặc kệ thật giả, dù có là giả anh cũng nguyện ý tin. Dù sao cũng đã đau khổ một thời gian dài, chẳng là gì cả.

Cơm nước xong, Chu Dật Sinh đi lấy xe, Tống Như Ý đứng tại chỗ chờ anh.

Hai người không đi thêm đâu khác, trực tiếp về nhà.

Lúc Tống Như Ý mở cửa ra, mẹ Trương cũng vừa ra tới. Thấy hai người cùng về nhà, trên mặt bà ấy đầy vẻ khϊếp sợ. Điều giật mình nhất là Tống Như Ý đang nắm tay Chu Dật Sinh.

Mẹ Trương rất vui, ông cụ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy rất vui.

Hóa ra hai người vẫn luôn trong cục diện lửa nước không dung, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ như vậy bà ấy cũng không cần phải lo lắng nữa.

“Mẹ Trương, hôm nay đừng nấu cơm, chúng tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.” Nói xong, Tống Như Ý nhìn về phía Chu Dật Sinh: “Anh lên lầu với em, em có chuyện muốn nói với anh.”

Động tác cởi giày của Chu Dật Sinh hơi chậm lại: “Ừ.”

Bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ, đây là lần đầu tiên Tống Như Ý kêu Chu Dật Sinh vào phòng cô.

Tống Như Ý đi tới trước bàn trang điểm, lấy chiếc nhẫn cưới bị cất đi từ trước trong ngăn kéo ra. Sở dĩ chiếc nhẫn cưới này được bảo tồn hoàn chỉnh là vì lúc gặp ông nội phải dùng tới, giờ Tống Như Ý cảm thấy rất may mắn.

Cô lấy chiếc nhẫn cưới của nam ra, đi tới trước mặt Chu Dật Sinh. Chu Dật Sinh khó hiểu nhìn cô: “Đây là?”

“Vươn tay ra.” Tống Như Ý nhìn ngón tay thon dài rõ từng khớp xương của Chu Dật Sinh. Cô kéo tay anh lại, sau đó trịnh trọng đeo nhẫn cưới lên: “Chuyện của cô giáo viên kia khiến em rất khó chịu, em muốn cho tất cả mọi người biết Chu Dật Sinh đã có vợ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »