Chương 6

“Muốn ăn lẩu.” Tống Như Ý nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh.

“Đi thôi.”

“Được.”

Tống Như Ý nắm tay Chu Dật Sinh xuống lầu. Xuống dưới lầu, Chu Dật Sinh đột nhiên lùi ra sau một bước, buông lỏng tay cô ra khiến Tống Như Ý ngây người.

Giọng nói dễ nghe của Chu Dật Sinh vang lên: “Em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.”

Lời này vừa nói ra, cảm giác thương tâm trong lòng Tống Như Ý hoàn toàn biến mất. Cô ngoan ngoãn gật đầu với anh: “Được, em chờ anh.”

Chu Dật Sinh ngạc nhiên nhìn cô một cái, nhưng rồi vẫn im lặng đi lấy xe.

Tống Như Ý ôm lấy áo khoác trên người. Vừa rồi mặt trời lên cao nên giờ có chút lạnh.

Vài phút sau, một chiếc Audi dừng bên cạnh cô. Chu Dật Sinh xuống xe, mở cửa sau ra. Không phải anh không muốn cho cô ngồi ghế phụ, mà là cô không muốn.

Tống Như Ý cũng đã nghĩ tới điều này, trước kia là cô quá đáng.

Vì vậy cô chủ động tiến lên: “Em ngồi phía trước.”

Chưa đợi Chu Dật Sinh phản ứng lại, Tống Như Ý đã kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống.

Trên mặt Chu Dật Sinh hiện lên vài phần ngơ ngác. Hành động của Tống Như Ý đã làm anh giật mình.

Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ Tống Như Ý đã nghĩ thông suốt.

Một lúc sau, Chu Dật Sinh lại phủi bỏ suy nghĩ này. Trước giờ Tống Như Ý luôn có ý đồ xấu, không tin được.

Tống Như Ý nhìn Chu Dật Sinh lên xe. Cô vừa ngắm nhìn đồ trang trí trong xe, vừa bâng quơ nói: “Dật Sinh, mấy hôm nữa anh về nhà cùng em một chuyến, ba bảo chúng ta về ăn cơm.”

Chu Dật Sinh khó hiểu nhìn về phía Tống Như Ý: “Không phải em luôn không cho anh về nhà cũ sao?” Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô gọi anh thân mật như vậy.

Tống Như Ý nhìn thẳng vào anh, trong mắt không còn sự chán ghét như trong quá khứ mà chỉ toàn là những cảm xúc Chu Dật Sinh nhìn không hiểu: “Đó là trước kia, bây giờ em muốn được ở bên anh, dĩ nhiên là phải về.”

“Như Ý.” Anh không ngờ Tống Như Ý vì muốn ly hôn với anh mà nguyện ý cho anh về nhà cũ, nhưng anh không thể đồng ý với cô: “Ông nội em có ơn với anh, anh đã đồng ý với ông là sẽ không ly hôn với em.”

“Những cái khác tùy ý em, chỉ cần còn giấy chứng nhận kết hôn là được, đây là… điều cuối cùng anh làm.”

Còn chưa nói xong, Chu Dật Sinh đã cảm giác được có một hơi thở ấm áp đang tiến lại gần anh. Anh nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với khuôn mặt phóng đại của Tống Như Ý. Yết hầu anh khẽ di chuyển, điểm giữa lông mày cũng nhăn lại. Tống Như Ý thấy anh ngây người thì nhẹ nhàng hôn lên. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, kĩ năng hôn ngây ngô khiến đôi mắt Chu Dật Sinh trầm xuống, giọng nói khàn đặc: “Như Ý.”

Nói xong, Chu Dật Sinh trực tiếp đè Như Ý lên ghế dựa, hôn càng sâu hơn. Nụ hôn nóng rực, bá đạo kéo dài tới khi Tống Như Ý không thở nổi nữa mới buông cô ra.

Bên trong xe là tiếng hít thở nặng nề của hai người.

“Anh… không phải anh chưa từng có bạn gái sao?” Tống Như Ý hoàn toàn không ngờ kĩ năng hôn của Chu Dật Sinh lại tốt như vậy, nhưng bọn họ không phải là mối tình đầu của nhau sao?

Cảm xúc trong đáy mắt bị Chu Dật Sinh giấu đi, chỉ một cái hôn của Tống Như Ý đã khiến anh có phản ứng.

“Đúng là anh chưa từng có bạn gái.” Bây giờ giọng Chu Dật Sinh vừa khàn khàn vừa gợi cảm.