Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Như Ý không trả lời, chỉ chăm chú nhìn anh. Chu Dật Sinh rất đẹp trai, bộ đồ vest đang mặc như được đặc biệt làm ra cho riêng anh. Đôi mắt hạnh nhân nhìn ai cũng thâm tình, nhưng bây giờ nó đang nhiều thêm vài phần phức tạp. Trên mặt anh còn đeo một cái kính gọng vàng thoạt nhìn như một vị công tử thời Dân quốc.

"Em chờ anh tan làm sau đó cùng đi ăn cơm." Tống Như Ý nói xong bèn đưa mắt thăm dò giáo viên nữ kia: "Vị này là? Giáo viên mới tới à?"

Giáo viên nữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới lớp váy ngắn trông rất mê người.

Cô ta vươn tay: "Cô là gì của thầy Chu?"

Tống Như Ý khẽ cong khóe miệng, cũng vươn tay ra: "Vợ, tôi là vợ Chu Dật Sinh."

Nói xong cô còn cố ý nhìn thoáng qua biểu cảm của Chu Dật Sinh, đáng tiếc trên mặt anh không có lấy nửa phần vui vẻ, chỉ có phức tạp và nghi ngờ.

Nhưng cô cũng không vội, dù sao thì cô thay đổi nhanh như vậy cũng phải cho anh thời gian thích nghi.

Giáo viên nữ thu tay về, giật mình nhìn Chu Dật Sinh. Tống Như Ý thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Chu Dật Sinh thì cực kì khó chịu, bèn đứng chắn phía trước Chu Dật Sinh, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy đã 5 giờ rồi, nói: “Chúng ta đi ăn đi.”

Giáo viên nữ cực kì xấu hổ, quay trở lại chỗ mặc áo khoác vào rồi im lặng rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, Tống Như Ý vẫn còn chờ Chu Dật Sinh đáp lại. Chu Dật Sinh nhìn lướt qua cô: “Anh còn có việc.”

Tống Như Ý thấy anh mở một tệp văn kiện ra bèn ngoan ngoãn lấy ghế dựa lại ngồi bên cạnh anh: “Không sao, em chờ anh.”

Lúc này Chu Dật Sinh mới chính thức nhìn cô: “Như Ý, mặc kệ em có làm gì hoặc nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn. Ông nội Tống có ơn với anh, anh đã đồng ý với ông ấy rằng sẽ không ly hôn với em.”

Vốn còn tưởng khi nói ra những lời này Tống Như Ý sẽ không giả vờ nữa, trực tiếp nổi giận, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

“Em chỉ muốn ăn bữa cơm với anh, không có đòi ly hôn.” Tống Như Ý chân thành nhìn anh: “Chu Dật Sinh, em nói thật, chúng ta ở bên nhau đi.”

Nếu trước kia nói ra những lời này, Chu Dật Sinh nhất định sẽ rất vui. Đáng tiếc, cô giả vờ hết lần này tới lần khác, bây giờ anh chỉ có đề phòng.

Chu Dật Sinh không nói gì, bắt đầu nghiêm túc xem văn kiện.

Tống Như Ý không làm phiền anh, ngồi chơi điện thoại ở bên cạnh. Chơi tới khi điện thoại hết pin, chuẩn bị tìm sạc điện thoại thì cô nhìn thấy một lá thư màu hồng.

Vừa mở thư ra, trước mắt là những câu từ tỏ tình. Bây giờ học sinh đều mạnh dạn tới vậy sao?

Tống Như Ý bỏ thư vào túi, nhìn về phía bàn tay trống không của Chu Dật Sinh. Cô nhớ ra chiếc nhẫn cưới đã bị mình lấy đi, còn đe dọa anh cả đời này không được đeo, giờ cô hối hận rồi.

Tống Như Ý, mày thật ngu ngốc, một người tốt như vậy sao mày lại không biết quý trọng, còn tin vào lời bịa đặt của người khác. Giờ thì hay rồi, không còn chút tin tưởng nào cả.

Chu Dật Sinh đưa cho cô một cái dây sạc: “Nếu không giả vờ nổi nữa thì về đi.”

Nói xong, anh tiếp tục nói, đầu vẫn không ngẩng lên: “Ly hôn là chuyện không thể.”

“Em không có giả vờ.” Trong giọng Tống Như Ý còn ẩn chứa chút tủi thân.

Nếu có thể moi tim mình ra, cô nhất định sẽ cho anh xem sự thật lòng của mình.

Chu Dật Sinh giả vờ không nghe, tiếp tục sửa sang lại văn kiện. Tống Như Ý không chơi điện thoại nữa, sáng cô ngủ không ngon giấc nên chỉ một lúc đã mệt, bèn nằm lên bàn ngủ.

Chu Dật Sinh làm được một nửa thì phát hiện ra Tống Như Ý đang ngủ. Anh bèn cởϊ áσ khoác trên người ra đắp lên người cô. Ánh mắt nhìn cô vừa thâm tình lại vừa đau khổ. Anh hy vọng thời gian có thể dừng lại tại đây, ít nhất thì trong giây phút này, bọn họ không cần giả vờ.

Ngủ được nửa tiếng thì Tống Như Ý thức dậy, đúng lúc thấy Chu Dật Sinh đang thu dọn đồ. Cô vội đứng dậy nên đã làm rơi chiếc áo khoác trên người. Cô nhìn thoáng qua, là của Chu Dật Sinh.

Cô mỉm cười nhặt áo lên đưa cho anh: “Áo… của anh.”

Mọi sự tinh tế của Chu Dật Sinh đều rất nhỏ, không để ý sẽ bỏ qua. Nhưng bây giờ cô sẽ chậm rãi cảm nhận sự tinh tế của anh.

Khuôn mặt Chu Dật Sinh có phần lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Muốn ăn gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »