Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 34

« Chương Trước
Chu Dật Sinh buông máy tính, ngồi ở mép giường nhìn thoáng qua giao diện trò chơi: “Trò chơi này anh có biết, em chỉ cần tìm một căn nhà cách xa quỷ chút, xây dựng nhiều pháo đài thì quỷ sẽ không thể bắt được em.”

Tống Như Ý nghiêm túc nghe sau đó chơi theo từng bước mà anh nói. Chỉ chốc lát cô đã xây được Kim Môn.

Con quỷ kia tới bắt cô chỉ trong chốc lát đã cạn sạch máu.

“Oa, đúng là có thể thắng như vậy.” Tống Như Ý thấy quỷ bị đánh chết thì vui vẻ kêu lên.

Chu Dật Sinh khẽ xoa mái tóc cô: “Ừm, đừng coi điện thoại quá nhiều, mắt sẽ không chịu nổi. Anh đi tìm cho em mấy quyển sách.”

“Chu Dật Sinh, ngày mai em sẽ tới công ty.” Tống Như Ý nói vọng ra từ phía sau anh.

Bước chân Chu Dật Sinh hơi dừng lại. Anh quay đầu nói: “Ừm, ngày mai anh đưa em tới công ty.”

Tống Như Ý nghe vậy thì mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Mới chỉ chơi được một lúc trên màn hình đột nhiên hiện lên tên Tống Thịnh.

“Như Ý.”

Giọng Tống Thịnh rất nghiêm túc. Tống Như Ý không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ba, có chuyện gì vậy?” Tống Như Ý bình tĩnh hỏi.

“Chuyện Như Lâm có được cổ phần có phải do con nói ra không? Đừng giảo biện, Tống Viễn đã nói thật với ba rồi.”

Tống Như Ý khẽ cười một tiếng. Cô không hề định giảo biện: “Đúng vậy ba, là con nói với anh Tống Viễn. Anh họ nói với con cổ phần rất nguy hiểm, phải bảo vệ thật tốt.”

“Con thấy anh ấy nói có lý nên mới nói cho anh ấy biết chuyện của Như Lâm, bảo anh họ đi nhắc nhở Như Lâm một chút. Làm sao vậy ba? Có phải con làm ra chuyện xấu gì rồi không?”

Tống Thịnh cứng họng: “Chú Tống bảo ba ngày mai phải mở đại hội cổ đông, quyết định vấn đề chia cổ phần cho Như Lâm. Ngày mai con và Chu Dật Sinh cùng tới đây.”

“Dạ, để lát nữa con nói với anh ấy.”

Trước khi cúp điện thoại, Tống Thịnh còn nói một câu: “Như Ý, ba vốn tưởng con đã hiểu chuyện, không ngờ con vẫn không thay đổi gì cả.”

Ông ấy không cho Tống Như Ý có cơ hội nói gì đã cúp điện thoại.

Tống Như Ý bình tĩnh bỏ điện thoại xuống. Không hiểu chuyện? Ha, thật buồn cười.

Đồ ông nội để lại cho cô, chỗ nào cho mẹ con bọn họ chen chân vào?

Lúc Chu Dật Sinh đi vào, Tống Như Ý đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài như có tâm sự.

“Không biết em có thích xem quyển sách này không.”

Tống Như Ý ừm một tiếng sau đó di dời tầm mắt lại, nhìn qua cuốn sách.

Cô không khỏi bật cười. Quả nhiên là đồ mà Chu Dật Sinh có thể lấy được.

“Em rất thích.”

“Đúng rồi, ba em bảo ngày mai chúng ta cùng đến công ty, có đại hội cổ đông.”

Chu Dật Sinh nói: “Đại hội cổ đông? Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, em cũng không biết.” Tống Như Ý cầm lấy một quyển sách, lật xem thử.

Chuyện giữa bọn họ, Tống Như Ý không muốn nói cho Chu Dật Sinh biết.

Chu Dật Sinh thấy cô không muốn nói cũng không hỏi thêm.

Chỉ yên lặng đi chỉnh sửa lại văn kiện.

Sau đó gửi tin nhắn cho Nguyên Kính.

[Giúp tôi tra xem tập đoàn Thịnh Khải xảy ra chuyện gì.]

Rất nhanh Nguyên Kính đã trả lời lại.

[Buổi tối trả lời cho anh, tôi đang theo đuổi người ta!]

Cuối cùng Chu Dật Sinh cũng chỉnh sửa xong văn kiện trong vòng một tiếng.

“Đi ra ngoài ăn cơm đi, anh đã đặt nhà hàng rồi.”

“Được, anh xuống dưới chờ em nửa tiếng.”

Tống Như Ý chọn một cái váy liền áo màu trắng có thắt lưng đen ở bên hông trong tủ quần áo.

Nhìn bản thân tràn ngập hơi thở thanh xuân trong gương, cô không biết liệu có quá ngây thơ hay không.

Nghĩ tới đây, Tống Như Ý dùng máy uốn tóc uốn xoăn kiểu lông dê. Nhìn như vậy ổn hơn nhiều.

Ai bảo cô có một khuôn mặt quá non nớt chứ.
« Chương Trước