Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Như Ý lật lật quyển sổ, gần như bên cạnh tên cô đều có tên của Chu Dật Sinh.

Đầu Tống Như Ý rất loạn. Cô cảm thấy vừa thần kì lại vừa bất ngờ, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác hoang mang.

“Sao vậy, nhìn dáng vẻ hai người dường như không quen biết người này?”

Ông chủ Lư bày ra vẻ mặt nhiều chuyện: “Nhưng tôi nhớ rõ lúc trước chính miệng cậu ta nói là bạn của các cô.”

Tống Như Ý dò hỏi: “Ông chủ, ông còn nhớ rõ dáng vẻ của anh ấy không?”

Cô có chút nghi ngờ là trùng tên trùng họ.

“Ừm, đã lâu lắm rồi, không còn nhớ rõ, chỉ nhớ là rất đẹp trai.”

Ông chủ Lư nhớ lại: “Mỗi lần cậu ta tới đều đem tới rất nhiều khách cho quán tôi, phần lớn đều là học sinh nữ.”

Từ miêu tả này xem ra tám chín phần là Chu Dật Sinh.

Tống Như Ý dùng điện thoại chụp lại xong bèn đưa sổ cho Cố Tiểu Niệm.

“Căn cứ theo suy đoán nhiều năm của tôi, cậu ta hẳn là yêu thầm một trong hai người.” Ông chủ Lư bày ra dáng vẻ như một thám tử.

Cố Tiểu Niệm thần bí nói: “Ông chủ Lư, bọn họ đã kết hôn rồi.”

Ông chủ Lư kinh ngạc: “Yêu thầm thành công rồi?”

Cố Tiểu Niệm trả lời: “Có thể xem như vậy.”

Tống Như Ý mau chóng cắt ngang sự nhiều chuyện của bọn họ: “Tiểu Niệm.”

Bức ảnh kia cuối cùng cũng được cất trong album của cô, nhưng có nên nói ra hay không thì cô vẫn còn do dự.

Chuyện được người yêu thầm rất ngọt ngào, nhất là đối với bọn họ.

Nếu là như vậy, vậy mọi thứ Chu Dật Sinh làm cho cô đều hợp lý.

Chỉ là bây giờ bọn họ đã ở bên nhau.

Những việc này cũng không cần phải nói. Chờ sau này cho anh xem coi như gia tăng tình cảm.

Trên đường trở về, cô và Cố Tiểu Niệm trở lại Nam Đại định đi dạo một vòng quanh trường học cũ.

“Ý Ý, cậu có định nói cho Chu Dật Sinh biết không? Cậu phát hiện ra bí mật này còn phải cảm ơn tớ đó, nếu không cậu cũng không phát hiện ra được.”

Tống Như Ý mỉm cười: “Đúng là nên cảm ơn cậu. Cậu và Nguyên Kính định làm sao bây giờ?”

“Cắt đứt.” Cố Tiểu Niệm nói: “Anh ta là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, cậu nên chúc mình tớ đó.”

Tống Như Ý không biết rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Tiểu Niệm nói vậy, cô cũng không thể nói gì thêm.

“Ừm, đi thôi, đi uống cà phê.”

Hai người ngồi cùng nhau trong phòng riêng. Cố Tiểu Niệm khẽ cảm thán: “Chỗ này dường như chẳng thay đổi gì cả, vẫn y hệt lúc trước.”

“Không giống như nhà đã bị thay đổi mấy lần rồi.”

Tống Như Ý dở khóc dở cười với so sánh của cô ấy.

“Đúng vậy.”

“Đúng rồi Ý Ý, cậu đã chuẩn bị tiếp nhận công ty ông cậu chưa?”

Cố Tiểu Niệm lắc lắc cái ly.

“Rồi, dù sao thì tớ cũng có cổ phần ông nội cho. Chờ ba tớ nhường chỗ, người thừa kế duy nhất là tớ, đây là di chúc của ông nội tớ.”

Cố Tiểu Niệm đau lòng nhìn cô: “Tớ biết cậu không thích việc này.”

“Ông nội tớ không còn nữa, tớ không thể để mất đi món đồ duy nhất ông để lại cho tớ.”

“Cũng đúng, không thể để bà mẹ kế của cậu độc chiếm công ty được.”

“Ba tớ đã cho Tống Như Lâm 10% cổ phần.”

“Cái gì?” Cố Tiểu Niệm đột nhiên hét lớn sau đó mới hạ thấp giọng xuống: “Sao ba cậu lại làm thế? Tống Như Lâm xứng sao?”

“Đúng là không thể nhìn nổi cái kiểu bạch liên hoa của cô ta.”

Tống Như Ý không khỏi có chút chột da. Trước khi trọng sinh không có Cố Tiểu Niệm ở đây nên cô cũng không nói gì về chuyện của Tống Như Lâm. Vậy nên Cố Tiểu Niệm không biết chuyện cô bị xoay vòng vòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »