Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Viễn Sơn không có chút nghi ngờ. Anh ta đi vào, Tống Như Ý cũng dắt Chu Dật Sinh đi qua chỗ khác.

“Ba, con vừa biết được một chuyện. Hình như chú Tống Thịnh đã chuyển nhượng cổ phần cho Như Lâm.”

Tống Bác Văn đang nói chuyện với những người khác nghe vậy bèn ngừng lại: “Thật ngại quá, tôi bàn với Viễn Sơn chút chuyện công ty.”

Người đối diện nói: “Ông cứ làm đi.”

Tống Bác Văn mỉm cười nói xin lỗi. Sau khi người kia đi rồi, sắc mặt ông ta mới tối sầm lại: “Ai nói với con?”

“Ba, việc này không quan trọng.”

“Ừm.” Tống Bác Văn ngẫm nghĩ: “Như vậy đi, mấy hôm nữa ba sẽ nói chuyện với các chú của con, mở họp nói về chuyện cổ phần một lần nữa.”

Tống Viễn Sơn gật đầu, sau đó anh ta nhìn thoáng qua khu vực ở cách đó không xa. Đúng lúc nhìn thấy Tống Như Ý bê bánh kem đút cho Chu Dật Sinh, anh ta khẽ nhíu mày.

Đúng là ngu ngốc.

Tống Như Ý hỏi anh: “Ngọt không?”

“Ngọt.”

Lúc này MC trên sân khấu mới bắt đầu nói chúc mừng. Tống Như Ý nghe được một lúc, thấy thời gian còn sớm, cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Em đưa anh đi chỗ khác.”

Chu Dật Sinh đi theo cô, đi vào một công viên giải trí được giấu kín.

Cũng rất ít người.

Tống Như Ý đi mua vé, sau đó dắt Chu Dật Sinh đi tới một trò chơi.

Nhìn bánh xe quay trước mắt, cô nói: “Anh có từng nghe nói nếu hai người ngồi vào, đi lên tới đỉnh cao cầu nguyện thì sẽ thành hiện thực không?”

“Có từng nghe qua một ít.”

“Chúng ta thử xem.”

Hai người ngồi lên. Tống Như Ý nhìn bánh xe chậm rãi quay lên trên, cô nói: “Nơi này có thể thấy được phong cảnh phía dưới, thật đẹp.”

Nơi này bị núi rừng bao quanh, không khí cũng rất tốt, không hề bị ô nhiễm.

Chu Dật Sinh cũng bị hấp dẫn: “Nơi này đúng là rất đẹp.”

Chờ khi bánh xe quay tới đỉnh, Tống Như Ý mau chóng nói: “Mau cầu nguyện đi.”

Trời cao nếu có thể nghe thấy lời tôi nói, tôi muốn cầu cho Chu Dật Sinh bình an, khỏe mạnh.

Sau khi bánh xe quay xuống, Tống Như Ý quấn lấy làm nũng đòi Chu Dật Sinh nói ra nguyện vọng của mình.

“Có liên quan tới em.”

“Gì vậy?”

“Nói ra sẽ không linh nữa.”

“Ai nha, không đâu.”

“Em thì sao?”

Tống Như Ý mỉm cười: “Không nói cho anh.”

Ngu ngốc, đương nhiên là có liên quan tới anh.

Chu Dật Sinh mơ một giấc mơ. Anh thấy có tai nạn xe trước mắt, bên cạnh còn có một chiếc xe cứu thương đang đậu. Dưới đất đầy máu, trên giường có một người nằm nhưng anh không nhìn rõ lắm.

Sau đó, cảnh tượng dần trở nên mơ hồ, đổi qua một cảnh tượng khác. Trước mắt xuất hiện một người phụ nữ vội vội vàng vàng chạy ngang qua anh.

“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”

“Xin nén đau buồn, gia đình hãy chuẩn bị lo hậu sự.”

Lúc này Chu Dật Sinh mới thấy rõ dung mạo của người phụ nữ, là Tống Như Ý. Anh chưa từng thấy cô đau khổ, cô đang đau khổ vì ai?

Anh vốn định chạy qua an ủi cô nhưng mọi thứ lại biến mất.

Chu Dật Sinh tỉnh dậy, im lặng mấy giây. Giấc mơ kia thật kỳ lạ…

Anh mau chóng nhìn qua người bên cạnh. Cô ngủ rất ngon, khóe miệng khẽ cong cong lên.

Gần đây nhất định là do anh quá mệt mỏi nên anh mới mơ thấy giấc mơ kì lạ như vậy.

Qua mấy giờ nữa, Chu Dật Sinh cũng dậy. Anh đặt một ly sữa bò nóng và một phần bánh mì lên đầu giường rồi rời đi.

Tống Như Ý mơ mơ màng màng dùng tay tìm người bên cạnh, không có một ai. Cô mở mắt ra, quả nhiên anh đi rồi.

Cô liếc mắt nhìn qua bữa sáng ở đầu giường. Cô khẽ mỉm cười, đi rửa mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »