Chương 23

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô bấm nghe: “Tiểu Niệm, cậu bận xong rồi à?”

“Đúng vậy, vừa xong đã lập tức gọi điện thoại cho cậu.”

“Thực xin lỗi.”

“Giữa chúng ta không cần nói mấy lời đó, Chu Dật Sinh có khỏe không?”

“Không sao.” Tống Như Ý nói tiếp: “Tiểu Niệm, sao cậu về nước không vẽ tranh tiếp mà lại đi mở quán bar?”

“Không muốn vẽ nữa, tớ còn chưa học xong ở nước ngoài.”

“Sao lại vậy?”

“Quá mệt mỏi nên tớ xin thôi học, không nói nữa, tớ còn có việc.”

Tống Như Ý tỏ vẻ tiếc nuối. Tiểu Niệm vẽ tranh rất đẹp, nếu học xong nhất định có thể trở thành họa sĩ.

“Thật đáng tiếc.”

“Đây là lựa chọn của riêng cô ấy.” Chu Dật Sinh ở bên cạnh an ủi cô.

“Em biết.”

Bởi vì lúc trước, Cố Tiểu Niệm thà trốn học cũng phải tới phòng tranh vẽ tranh, vì vẽ tranh mà học môn tiếng Anh cô ấy ghét nhất, thành công giành được học bổng, không ngờ vậy mà lại từ bỏ.

Sở dĩ Tống Như Ý thấy tiếc là vì cô từng thấy Cố Tiểu Niệm phấn đấu quên mình để theo đuổi ước mơ.

“Chu Dật Sinh, vì sao anh lại đi dạy?” Tống Như Ý nằm lên trên đùi anh, đưa mắt nhìn thẳng anh.

“À đúng rồi, anh từng nói vì anh muốn đi dạy.” Tống Như Ý nhắm mắt lại.

“Ừm.”

Chu Dật Sinh dịu dàng nhìn cô, kỳ thực là bởi vì cô.

Mọi thứ đều chỉ bởi vì cô.

Qua mấy ngày, cuối cùng cũng tới buổi tiệc sinh nhật Tống Thịnh.

Tống Như Ý bước xuống xe. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, tóc uốn xoăn nhẹ, tay phải cầm một bộ tranh chữ, tay trái khoác lấy cánh tay Chu Dật Sinh. Cô nhẹ giọng nói: “Không cần phải để ý lời người khác nói.” Cô mỉm cười giơ ngón tay đeo nhẫn lên cho anh xem.

Chu Dật Sinh mặc vest, đi giày da. Vóc dáng anh cao, rất có khí chất, hơn nữa anh còn có khí chất của thư sinh giống như những tiên sinh dạy học thời xưa.

“Anh không để ý lời người khác nói.”

Hai người đi vào trong. Lần này buổi tiệc được tổ chức rất lớn, có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng đến.

Tống Như Ý nhìn lướt qua một vòng, cổ đông công ty hầu như đều tới.

Cô thấy Tống Thịnh ở cách đó không xa. Ông ấy đang nói chuyện với người khác, bên cạnh ông ấy chính là Lý Vi và Tống Như Lâm. Thoạt nhìn cũng thật giống như người một nhà nhỉ?

Tống Như Ý nắm tay Chu Dật Sinh đi qua: “Ba, sinh nhật vui vẻ.” Nói xong bèn tặng quà.

“Thường ngày không phải ba rất thích sưu tầm tranh sao? Vì vậy nên con và Chu Dật Sinh đã cùng lựa bức tranh của ông Vương Quốc Duy.”

Tống Thịnh vui vẻ cười, giới thiệu với người bên cạnh: “Đây là con gái lớn của tôi, bên cạnh là chồng con bé.”

“Như Ý thật có lòng.”

“Chào chú Lý ạ.”

“Đây là Như Ý à, đã lâu không gặp, lớn lên xinh thật. Đúng là trai tài gái sắc, trai tài gái sắc!”

Tống Như Ý mỉm cười: “Chú Lý cũng rất tuấn tú.”

Chú Lý hơi ngẩn ra, sau đó cười to: “Lão Tống, Như Ý nhà ông thật biết cách ăn nói.”

Tống Như Lâm thoáng nhíu mày, Tống Như Ý vậy mà lại dắt Chu Dật Sinh tới đây.

Tuy vậy bề ngoài cô ta vẫn nói: “Chị, lúc trước chị không dắt anh rể tới, em còn tưởng mối quan hệ của hai người không tốt đó.”

Đúng là cái đẹp không khoe, đi khoe cái xấu. Tống Như Lâm cho rằng như vậy có thể làm cô xấu hổ sao? Cô ta nói vậy cũng quá mất lịch sự trong mắt người khác rồi.

Cô nhón chân hôn lên má Chu Dật Sinh một cái, tỏ rõ chủ quyền: “Em thấy sao?”

Tống Như Lâm không ngờ cô lại làm vậy trước mặt nhiều người như thế.

“Vậy nhất định là em hiểu lầm rồi, chị đừng giận nha.”