Chương 22

“Anh tên... Chu Dật Sinh.”

“Rất vui được quen anh, Chu Dật Sinh.”

Giờ phút này, Chu Dật Sinh đột nhiên cảm thấy cái tên bình thường của mình vô cùng dễ nghe.

“Rất vui được quen em.”

“Ý Ý, chúng ta phải đi rồi.”

Tống Như Ý nghe thấy tiếng gọi: “Ông nội em gọi em, em phải đi rồi. Hẹn gặp lại, Chu Dật Sinh.”

Chu Dật Sinh cúi đầu: “Hẹn gặp lại.” Tống Như Ý.

Tống Như Ý chạy về phía ông nội. Người đàn ông cao lớn hỏi cô bé: “Cháu vừa đi đâu vậy?”

“Đi làm anh hùng.”

“Giải cứu ai?”

“Chu Dật Sinh. Anh ấy tên là Chu Dật Sinh.”

Người đàn ông mỉm cười: “Ý Ý nhà ta thật lợi hại.”

“Ông nội, anh ấy rất đáng thương, Ý Ý muốn giúp anh ấy.”

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên. Ông ấy nhìn bóng dáng đứa nhỏ xuyên qua cửa sổ xe, trong lòng thầm tính toán.

Chu Dật Sinh nhìn theo chiếc xe rời đi. Anh vẫn luôn ở viện phúc lợi chờ đợi cô bé rạng rỡ như ánh mặt trời đó, đáng tiếc đó là lần cuối anh nhìn thấy cô ấy.

Sau đó, có một người xa lạ tìm được anh, nói muốn cho anh đi học.

“Chu Dật Sinh, đèn xanh rồi.”

Giọng Tống Như Ý lôi anh từ trong hồi ức về lại hiện thực.

Lúc này Chu Dật Sinh mới tiếp tục lái xe: “Sau đó có một cô bé tới giải cứu anh.”

“Cô ấy đi cùng ông nội tới viện phúc lợi.”

Anh nói như vậy là vì muốn tìm được hình bóng cô bé trong trí nhớ từ trên người Tống Như Ý.

Tống Như Ý nghe xong không hề nhớ lại chuyện lúc trước: “Sau này em sẽ không để anh gặp lại chuyện như vừa rồi nữa.”

Con người đen thẳm của Chu Dật Sinh ẩn giấu rất nhiều sự thất vọng. Hóa ra chuyện lúc trước chỉ có một mình anh nhớ rõ.

Sau khi về tới nhà, Tống Như Ý trực tiếp đi vào phòng. Khi rửa mặt, nhớ tới lời Chu Dật Sinh vừa nói, cô rất hâm mộ cô bé kia có thể nhìn thấy dáng vẻ Chu Dật Sinh khi còn nhỏ.

Cô còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Chu Dật Sinh khi còn nhỏ đâu.

Chờ lúc Chu Dật Sinh đi lên, Tống Như Ý đi qua nói với anh: “Chu Dật Sinh, anh có ảnh chụp của mình khi còn nhỏ không?”

“Có.”

“Em muốn xem chút.”

Chu Dật Sinh trở về phòng lấy một cái hộp mang qua. Tống Như Ý nhận lấy mở ra, bên trong đều là ảnh chụp của Chu Dật Sinh.

Chẳng qua ảnh chụp khi còn nhỏ chỉ có mỗi một tấm.

Tống Như Ý nhìn khuôn mặt trẻ con của anh, vô cùng muốn nhéo thử, xúc cảm nhất định rất đã.

Lại lục thêm một lúc, cô thấy có một tấm ảnh chụp chung, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Chu Dật Sinh đứng ở bên cạnh.

Những cái khác không còn gì đặc biệt.

“Ảnh chụp của anh lúc còn nhỏ ít thật.”

“Ừm, chỉ có hai tấm duy nhất.”

“Đỡ hơn ảnh chụp của em khi còn nhỏ, hình như không còn nữa.”

Chu Dật Sinh hơi ngẩn ra: “Không còn ảnh chụp khi còn nhỏ nữa?”

“Ông nội em nói ngày mẹ em qua đời, em bị xe đâm làm phần đầu bị thương, nên em không còn nhớ rõ những chuyện khi còn nhỏ nữa.”

“Đáng tiếc, không có lấy một tấm ảnh chụp. Nếu không em cũng muốn xem thử xem em khi còn nhỏ có đáng yêu như anh không.”

Tai nạn xe...

Hóa ra là vậy.

Hóa ra không phải thật sự quên mất anh.

Nhưng anh không hi vọng như vậy, anh hi vọng tuổi thơ của cô được vui vẻ, hạnh phúc.

Không nhớ anh cũng không sao.

“Khi em còn nhỏ nhất định đáng yêu hơn anh nhiều.”

“Cũng đúng, em lớn lên đẹp như vậy mà.”

“Chu Dật Sinh, có thể cho em bức ảnh này hay không?”

“Có thể, anh giữ cũng không dùng làm gì.”

Tống Như Ý vui vẻ lấy ảnh chụp ra sau đó bỏ vào trong bóp.