Chương 21

Những ánh đèn màu chiếu rọi xuống. Tống Như Ý dẫn Chu Dật Sinh đi xuyên qua đám người, khuôn mặt anh càng lúc càng tái nhợt.

Cuối cùng cũng ra tới bên ngoài quán bar, Tống Như Ý nhìn mồ hôi trên trán Chu Dật Sinh, vô cùng sốt ruột. Cô thật sự không biết vì sao Chu Dật Sinh lại sợ tiếng động lớn, nếu bọn họ không ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Anh không sao, chỉ là hơi mẫn cảm với âm thanh thôi.” Chu Dật Sinh sợ cô lo lắng vội nói.

Bây giờ anh đã bình tĩnh trở lại.

“Em đi bây giờ không hay cho lắm nhỉ?”

Tống Như Ý có chút tức giận: “Anh mẫn cảm với âm thanh vì sao lại không nói với em. Nếu anh xảy ra chuyện gì, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho mình.”

Chu Dật Sinh vô cùng tủi thân, khóe mắt lập tức đỏ hoe trông vô cùng đáng thương. Tống Như Ý cũng nhận ra cô nói chuyện có hơi quá đáng, giọng cô lập tức mềm lại: “Em không tức giận với anh, em chỉ muốn anh đối tốt với mình một chút.”

Chu Dật Sinh ừ một tiếng rồi không nói thêm gì.

Tống Như Ý mau chóng nhắn tin cho Cố Tiểu Niệm nói cô đi trước.

“Chu Dật Sinh.”

“Ừm”

Tống Như Ý nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Dật Sinh trong ánh sáng mờ ảo. Cô đưa tay ra nói với anh: “Đưa em về nhà.”

Ở trên xe, Tống Như Ý hỏi Chu Dật Sinh một câu hỏi: “Vì sao anh lại dị ứng với âm thanh? Em không có ý gì khác, chỉ là muốn biết thôi, anh không muốn nói thì không cần phải trả lời em.”

“Từ nhỏ anh đã sống ở viện phúc lợi. Khi còn nhỏ tính tình anh hướng nội, không thích nói chuyện, người khác thường nhốt anh vào trong phòng tối, mở âm thanh rất lớn.” Chu Dật Sinh khẽ cười một tiếng: “Âm thanh bị mở lớn lên giống như tiếng ma quỷ hò hét rất đáng sợ.”

Chu Dật Sinh lại nói tiếp: “Vậy nên cũng bị ám ảnh.”

Nói tới đây, Tống Như Ý đã hiểu dưới một cảnh tượng tương tự nào đó, trong đầu sẽ hiện lên một cảnh tượng khác.

“Sau đó thì sao? Có người tới thả anh ra à?”

Những lời này khiến cho Chu Dật Sinh nhớ lại. Khi đó anh sợ hãi cuộn tròn trong một góc, bên ngoài truyền tới những tiếng xô xát.

Tiếng cười nhạo, tiếng quỷ kêu bên trong vẫn còn lởn vởn. Trong phòng tối vô cùng trống trải, mỗi một câu nói đều sẽ bị vọng lại.

“Haiz, các cậu nói Chu Dật Sinh liệu có bị dọa tới mức tiểu ra trong đó không?”

“Ha ha ha, cũng có khả năng. Lá gan cậu ta nhỏ như vậy, giống hệt như con gái.”

Khi Chu Dật Sinh còn nhỏ chỉ biết ôm lấy đầu gối, vùi đầu xuống, hốc mắt ửng hồng. Nhưng không ai có thể cứu anh.

Qua gần một giờ, không còn có tiếng động nữa, âm thanh bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh. Chu Dật Sinh nghe thấy tiếng khóa cửa bị mở ra. Anh ngẩng đầu lên nhìn, là một cô bé mặc váy công chúa, tóc cột đuôi ngựa hai bên.

Bây giờ Chu Dật Sinh mới tròn 8 tuổi, khuôn mặt non nớt nhìn cô bé đáng yêu trước mặt. Cô bé đó đi tới tròn mắt nhìn anh: “Anh không sao chứ? Không phải sợ, những người xấu đó đều bị em đuổi đi rồi.”

“Cảm ơn em.” Giọng Chu Dật Sinh rất nhẹ nhàng.

“Không cần cảm ơn, em chỉ không quen nhìn những kẻ đó bắt nạt người yếu. Nhưng anh cũng nên mạnh mẽ hơn để cho người khác không thể bắt nạt anh.”

Hai đứa nhỏ ngây thơ non nớt nhưng một đứa được đi học, một đứa thì không.

Lúc cô bé gần đi, Chu Dật Sinh đứng ở cửa nhìn cô: “Em có thể nói anh biết tên của em không?”

“Dạ. Em xin tự giới thiệu, chào anh, em tên Tống Như Ý.”