Chương 2

“Dĩ nhiên là biết... ha ha.. Tống Như Ý, anh ta đã chết rồi sao? Hẳn là đã chết rồi.” Tống Như Lâm giơ tờ giấy chuyển nhượng cổ phần lên trước mặt cô, dịu dàng nói: “Chị gái tốt của em, chị có biết vì sao mà anh ta chết không? Hả? Ha ha ha...”

Khuôn mặt rõ ràng ngây thơ như vậy, lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn tới thế.

Tống Như Ý đau khổ nhắm mắt lại. Tới lúc này không đoán ra được thì cô quá ngốc rồi.

Cô tin sai người, còn hại Chu Dật Sinh.

Tiếp đó, Tống Như Lâm lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra. Hợp đồng này là muốn cổ phần trong tay Tống Như Ý.

Cho dù Tống Như Ý có giận tới mấy thì cô cũng không thể chống cự. Bây giờ tay chân bị trói chặt, ngay cả tự bảo vệ mình còn khó, chỉ có thể để Tống Như Lâm dùng tay cô để ấn dấu điểm chỉ.

Sau khi xong việc, Tống Như Lâm còn không quên trào phúng cô: “Nếu không phải do chị ngu thì Chu Dật Sinh cũng sẽ không chết, anh ta quá thông minh...” Nói tới đây, Tống Như Lâm khẽ dừng lại.

Nếu không phải anh không chịu ly hôn với Tống Như Ý để cưới cô ta, cô ta cũng chẳng muốn gϊếŧ anh.

Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa sắt, Tống Viễn Sơn bước vào: “Lấy được đồ chưa?”

Tống Như Lâm đưa văn kiện cho anh ta: “Đã chuẩn bị xong rồi.”

Tống Viễn Sơn vui mừng mở văn kiện ra, nhìn dấu ấn tay màu hồng kia: “Được rồi... thật tốt quá!”

Lúc này Tống Như Ý mới hiểu ra, mọi thứ Tống Viễn Sơn và Tống Như Lâm làm cho cô đều là giả, bọn họ chỉ muốn cổ phần.

Chỉ có Chu Dật Sinh, chỉ có anh mới yêu cô.

Tống Như Ý vốn cho rằng bọn họ có được đồ rồi sẽ thả cô đi, tuy rằng cô cũng chẳng muốn sống nữa.

Nhưng không ngờ Tống Như Lâm đi ra tới ngoài cửa sắt rồi lại đột nhiên quay lại dùng dao đâm vào ngực cô.

Dao nhỏ cắt qua da thịt khiến Tống Như Ý kêu lên một tiếng, máu tươi đầm đìa.

“Tống Như Ý... tôi đưa cô đi gặp anh ta!” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Như Lâm trở nên dữ tợn. Tống Viễn Sơn nghe thấy động tĩnh thì chạy lại, thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, mau chóng bảo cô ta dừng tay.

Tống Như Lâm lại dùng sức ngoáy sâu con dao nhỏ bên trong ngực cô một vòng rồi mới từ bỏ.

Cuối cùng, Tống Như Ý nghe thấy tiếng cửa sắt đóng lại.

Có lẽ là cô sắp chết rồi, trong giây phút đó, cô thấy Chu Dật Sinh, Chu Dật Sinh yêu cô.

Cô xin lỗi anh, bây giờ còn không làm được tang lễ cho anh.

Nếu có thể có một cơ hội nữa, Chu Dật Sinh, em sẽ yêu anh thật nhiều.

...

Một đôi tay dính đầy máu bắt lấy cánh tay Tống Như Ý, dường như muốn kéo cô vào bóng tối vô tận, cắn nuốt lấy cô.

“Đừng mà!”

Tống Như Ý giống như người sắp chết bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nổi lơ lửng sau đó tỉnh dậy.

Tống Như Ý mở to mắt, phát hiện nơi này vô cùng quen thuộc. Cô đã trở lại.

Tống Như Ý khóc nấc lên, cô còn có thể trở về, có thể nhìn thấy anh.

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, một giọng nữ trưởng thành vọng vào: “Cô chủ, không sao chứ?”

Đây là mẹ Trương, người hầu hạ ông nội trước kia.

Tống Như Ý lau nước mắt, nói vọng ra ngoài: “Không sao, tôi chỉ nhớ ông nội thôi.”

Mẹ Trương nghe giọng cô, trong giọng ẩn chứa sự lo lắng: “Cô chủ, tôi bảo tài xế chở cô tới khu mộ nhé?”

Tống Như Ý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được.”

Cô rời giường, chọn một cái áo khoác đen lịch sự nhất, bên trong mặc áo lông trắng, phía dưới là cái quần jean.