Chương 18

Tin nhắn kia có phải bị cô xóa rồi không, nếu không sao bọn họ lại không cãi nhau.

Nghĩ tới đây, Tống Như Lâm lại càng hận Tống Như Ý. Nhưng cô ta không biết mọi việc của cô ta làm đều đã bị người ta phát hiện.

“Không được rồi, chị, anh rể, em còn có việc, em đi trước.”

Dáng vẻ cô ta vội vàng bỏ đi trông thật buồn cười.

Chu Dật Sinh nhìn cô, thấp giọng nói: “Em biết rồi à?”

“Ừm.”

“Anh không định gạt em, chỉ là...”

Sợ sẽ chọc cho cô tức giận lần nữa.

Dù sao thì lúc trước cô cũng không tin tưởng anh.

“Em đã biết rồi lâu rồi.”

Đời trước sở dĩ cô bị lừa là do không nhận ra trái tim mình.

Vẻ mặt Chu Dật Sinh cũng đã trở nên thoải mái hơn.

“Không sao, em còn có Tiểu Niệm, còn có anh.”

Nhìn rõ lòng người chắc sẽ rất đau khổ, nhất là khi lúc trước cô ta đã nói chuyện của bọn họ rất nhiều.

Nhưng nhìn biểu cảm của cô bây giờ hình như cũng không quá buồn.

Chu Dật Sinh đâu biết lúc này Tống Như Ý đã sớm trải qua một lần sinh tử, sao còn có thể đau buồn vì người không liên quan nữa?

“Lát nữa em tới thì gửi định vị cho anh.”

Tống Như Ý nhận lấy chiếc túi, hôn lên má Chu Dật Sinh một cái: “Em biết rồi.”

Vành tai Chu Dật Sinh thoáng đỏ lên. Tống Như Ý vươn tay ra muốn sờ nhưng bị anh ngăn lại: “Em đi đi.”

Sau khi ngồi lên xe, Tống Như Ý vẫn lưu luyến nhìn anh không rời: “Em đi đây.”

“Ừm.”

Tống Như Ý bất đắc dĩ nghĩ, đúng là một kẻ nhàm chán.

Tới địa chỉ trên định vị, Tống Như Ý kêu tài xế về trước rồi gửi tin nhắn cho Cố Tiểu Niệm.

Quán bar của Cố Tiểu Niệm tên là Ý Tương Tư.

Tống Như Ý đi vào, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tiểu Niệm đang chỉ đạo ở một bên.

Cố Tiểu Niệm mặc áo gió màu trắng gạo, bên trong là chiếc váy hai dây.

Ánh mắt hai người giao nhau. Cố Tiểu Niệm trực tiếp phi lại ôm lấy cô: “Ý Ý, mệt chết tớ rồi.”

Tống Như Ý liếc nhìn khuôn mặt đã mê hoặc hàng ngàn người đàn ông đang phóng đại trước mắt cô: “Cuối cùng cậu cũng trở về rồi à?”

Cố Tiểu Niệm vẫn luôn thích làm nũng như vậy, nhưng cô ấy đã trưởng thành nhiều hơn trước.

Cố Tiểu Niệm bĩu môi: “Còn không phải vì nhớ cậu sao?”

Tống Như Ý lập tức ôm lấy cô ấy: “Về là tốt rồi.”

Hai người đều có hơi muốn khóc. Kể từ khi bọn họ tốt nghiệp, đã ba năm rồi không gặp nhau.

Lẵng hoa mà Tống Như Ý đặt cũng được đưa đến đúng lúc. Cố Tiểu Niệm nhìn thoáng qua, buồn bực nói: “Haiz, sao hai người lại chia nhau tặng hoa vậy?” Cô ấy chỉ qua lẵng hoa ở một bên khác.

“Cái đó là...”

“Chu Dật Sinh nhà cậu tặng.”

Cố Tiểu Niệm nhìn ra suy nghĩ của Tống Như Ý, cô ấy mỉm cười: “Ngày hôm qua tớ gửi định vị lên nhóm cựu sinh viên trường Nam Đại, sợ không ai biết.”

“Chu Dật Sinh nhà cậu không tới nhưng tâm ý đã tới rồi, thật tốt với cậu, tớ hâm mộ chết mất.”

Trong lòng Tống Như Ý như có một dòng nước ấm chảy qua. Chu Dật Sinh, cảm ơn anh.

Cố Tiểu Niệm rất bận nên đưa Tống Như Ý tới một lô ghế bên trong, ôm cô làm nũng nói xin lỗi. Tống Như Ý thật sự không chống đỡ được nên chỉ đành kêu cô ấy đi nhanh về nhanh.

Kỳ thực, chiêu làm nũng này cực kì có tác dụng với cô.

Cố Tiểu Niệm còn kêu người đem tới cho cô một đĩa trái cây và một chai whiskey.

Tống Như Ý cầm lấy quả táo cắn một miếng, sau đó lấy điện thoại gọi tới một dãy số. Rất nhanh bên trong đã truyền tới giọng nam trầm: “Như Ý, làm sao vậy?”