Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Dật Sinh nói xong bèn cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Nguyên Kính: “Ngày mai có rảnh không?”

Nguyên Kính: Có.

Chu Dật Sinh: Như Ý muốn đến quán bar, tôi không yên tâm.

Nguyên Kính: Hả? Sao anh không đi?

Chu Dật Sinh: Tôi không thích chỗ đó.

Nguyên Kính: Được.

Ngày hôm sau, Tống Như Ý vừa mới rời giường đã nghe thấy tiếng mẹ Trương.

“Cô chủ, cô hai tới.”

Tống Như Ý vốn còn đang buồn ngủ, nghe vậy trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ tức giận. Cô không tìm Tống Như Lâm, Tống Như Lâm lại tự mình tới cửa.

Tống Như Ý vừa đi đến cầu thang đã thấy Tống Như Lâm đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Vừa thấy cô đi xuống, cô ta đã lập tức đứng lên, ngọt ngào nói: “Em chào chị.”

Tống Như Ý tới gần cô ta. Căn biệt thự không có người, chỉ có mỗi mẹ Trương đang bận rộn ở trong bếp.

“Có việc gì?”

Giọng cô vô cùng lạnh lùng, không hề có ý muốn giả vờ mỉm cười.

“Chị, sắp tới sinh nhật ba rồi, em đến báo với chị một tiếng.”

“Biết rồi, còn việc gì nữa không?”

Tống Như Lâm tỏ vẻ thuần khiết vô hại, làm như sự khó chịu trên mặt Tống Như Ý là do tin nhắn của cô ta đã có hiệu lực.

“Chị, trông chị có vẻ không vui nhỉ?”

“Phải không? Em không biết vì sao à?”

Tống Như Ý đưa mắt liếc nhìn cô ta một cách nguy hiểm.

“Em không biết.” Tống Như Lâm mỉm cười với cô, dường như đang vô cùng hoang mang.

“Ha.” Tống Như Ý khẽ cười một tiếng: “Vậy đợi lát nữa em sẽ biết.”

Nói xong câu đó, Tống Như Ý liền im lặng.

Cô đang đợi, đợi Chu Dật Sinh trở về.

Cô đã nói vậy, Tống Như Lâm cũng đành im.

Tống Như Ý nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 11 giờ rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa anh sẽ tan làm.

Anh có thể sẽ về lúc 11:30.

Tống Như Lâm vẫn luôn quan sát Tống Như Ý, thấy vẻ mặt cô càng lúc càng khó chịu, cô ta càng thêm chắc chắn hai người đã cãi nhau. Cô ta biết một lúc nữa Chu Dật Sinh sẽ về tới.

Tống Như Ý vẫn luôn chán ghét Chu Dật Sinh. Lần này cãi nhau nhất định cô sẽ không giả vờ nổi nữa.

Chờ tới khi kim đồng hồ chỉ tới 11:30, trong lòng hai người đều mang những cảm xúc khác nhau.

Khóa cửa được mở ra, Tống Như Lâm nhìn Tống Như Ý vẫn không nhúc nhích gì lại càng thêm chắc chắn.

Chu Dật Sinh mặc vest, đi giày da vào trong, đặt sách vở lên trên giá. Khi liếc nhìn thấy bóng dáng trên sô pha, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại.

Tống Như Lâm nhìn qua anh: “Anh rể, anh về rồi.”

Chu Dật Sinh gật đầu chào hỏi.

Tống Như Ý cười lạnh. Tống Như Lâm và mẹ cô ta đúng là mẹ nào con nấy, đều thích cướp đoạt người đàn ông của người khác.

Chu Dật Sinh nhìn thoáng qua: “Không phải hôm nay khai trương quán bar à? Sao em còn chưa đi?”

Tống Như Ý đứng dậy: “Trong nhà có khách tới, em không đi được.”

Nói rồi Tống Như Ý đi lên kéo tay Chu Dật Sinh: “Anh có mệt không? Có muốn uống chút nước không?”

Tống Như Lâm hơi ngẩn ra. Không phải bọn họ cãi nhau sao? Nhìn không giống như đang cãi nhau cho lắm.

Không đúng, nhất định là đang giả vờ.

Vì lòng tự trọng thôi.

Chu Dật Sinh nghĩ ngợi, anh biết cô muốn làm gì, phối hợp: “Anh không mệt.”

Nói rồi, anh còn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

“Chị, em đi trước đây.” Tống Như Lâm cũng hiểu vừa rồi Tống Như Ý chỉ diễn kịch cho cô ta xem.

“Đi gấp vậy, ở lại ăn cơm đi.”

Trong lòng Tống Như Lâm đã thầm mắng cô ban nãy làm bộ chỉ là giả vờ cho cô ta xem, bây giờ lại còn diễn cho ai xem nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »