Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Phu Nhân Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ái Chồng

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tin nhắn kia đã bị anh xóa đi, bây giờ chỉ còn lại một tấm ảnh chụp.

Tống Như Ý nhìn thoáng qua, cô thoáng sửng sốt: “Chỉ bởi vì bức ảnh này mà anh tức giận rồi trốn tránh em?”

“Chu Dật Sinh, anh không tin em à?”

Chu Dật Sinh vội vàng phản bác: “Không có tức giận với em.”

“Bức ảnh này chụp lúc còn đi học, là ảnh chụp chung với mọi người. Còn nữa, em không có quan hệ gì với anh ta cả. Lúc trước không muốn kết hôn với anh cũng chỉ là vì không hiểu chuyện.”

“Chu Dật Sinh, em thật sự muốn ở bên anh.”

Chu Dật Sinh im lặng. Chuyện này đúng là anh đã không xử lý tốt. Chỉ cần gặp phải chuyện gì có liên quan tới cô anh đều sẽ mất khống chế, không thể phân tích nguyên do trong đó.

“Anh... hiểu lầm em rồi, thực xin lỗi.”

Tống Như Ý lắc đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao một người lý tính như Chu Dật Sinh lại dễ dàng bị Tống Như Lâm hại chết như vậy.

Hóa ra hết thảy mọi ngọn nguồn đều đến từ cô.

“Chu Dật Sinh, anh hãy chỉ tin em, đừng tin người khác có được không?”

“Được.”

Lúc này Tống Như Ý mới nhẹ thở ra. Hai người ở bên nhau, thứ cần nhất là tin tưởng.

“Trước kia em cũng từng tới nơi này vài lần.” Nếu đã nói xong, cô cũng không cần gắt gao bám chặt chuyện này không buông nữa. Còn ai đã gửi ảnh chụp, trong lòng cô cũng đã có đáp án.

“Anh biết.” Chu Dật Sinh chỉ vào căn phòng bên trong cùng: “Nơi này.”

Khuôn mặt nhỏ xinh của Tống Như Ý khẽ ngẩn ra. Cô chưa từng chú ý tới chuyện này.

“Sau khi đi dạy khá áp lực, thường xuyên tới đây, cũng thường xuyên gặp em nên nhớ rõ.”

Tống Như Ý gật đầu. Khi đó bọn họ còn chưa có quen biết.

“Bây giờ chúng ta đã quen rồi, hơn nữa lại còn rất thân quen.”

Chu Dật Sinh là người hướng nội. Lúc bọn họ kết hôn không thích nói chuyện, ngay cả khi cô mắng anh, anh cũng chỉ ngây người chờ cô mắng xong thì để lại một câu sẽ không ly hôn rồi vội vàng rời đi.

“Ừm.”

Tống Như Ý thấy vành tai Chu Dật Sinh ửng hồng thì cảm thấy tò mò. Đã là người trưởng thành rồi sao còn ngại ngùng vậy chứ.

Kỳ thực sao cô biết được, thân là trưởng khoa khoa quản lý công nghiệp, hầu như đều phải giao tiếp với mọi người sao anh có thể hướng nội được?

Tới tối, khi quán cà phê đóng cửa, Tống Như Ý và Chu Dật Dinh mới rời đi. Dọc đường đi đã khá vắng người, Tống Như Ý bèn vươn tay nắm lấy tay Chu Dật Sinh. Mười ngón tay đan xen vào nhau.

“Trước kia em từng nghĩ nếu có người nào có thể cõng em đi quanh sân trường một vòng thì em sẽ gả cho người đó.”

Câu này của cô không phải là đùa. Đi hết cả đại học Nam Khai phải mất ba tiếng, cõng người đi ba tiếng, người bình thường không thể nào làm được.

Lúc này Chu Dật Sinh đột nhiên đẩy tay cô ra, ngồi xổm xuống phía trước.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Cõng em đi quanh sân trường.”

Tống Như Ý mỉm cười. Trên đời này người có thể đặt lời cô nói vào lòng cũng chỉ có mình Chu Dật Sinh.

“Không cần, em đã gả cho anh rồi.”

Chu Dật Sinh vẫn không đứng dậy. Lúc này đã đi tới thư viện, người đi đường cũng bắt đầu nhiều lên.

Đã có một ít học sinh đi về phía bọn họ.

Tuy nhìn Tống Như Ý khá tùy tiện nhưng vào lúc này cô cũng không thể hoàn toàn không để ý.

“Chu Dật Sinh, có người tới.” Tống Như Ý nói ở phía sau anh.

“Không sao, em lên đi.”

Chu Dật Sinh là một tên bướng bỉnh, có nói thế nào cũng vẫn bất động.

Tống Như Ý đành phải làm theo. Khi tựa vào lưng anh, cô có cảm giác cực kì an toàn.
« Chương TrướcChương Tiếp »