Chương 14

Nhưng tới biệt thự, Chu Dật Sinh lại nói phải về trường học.

“Không phải anh xin nghỉ rồi sao? Sao lại phải qua đó?”

“Có một số việc phải xử lý.”

Tống Như Ý không chú ý tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Anh chờ em chút, em cất văn kiện xong sẽ đi cùng anh.”

Chu Dật Sinh không nói gì, Tống Như Ý tưởng anh đồng ý nên xoay người đi lên lầu, cất văn kiện vào trong két sắt rồi rời đi.

Mới vừa xuống cầu thang, cô nhìn thoáng qua cửa thì thấy Chu Dật Sinh đã đi rồi.

Tống Như Ý vội vàng gọi điện cho anh. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền tới giọng của Chu Dật Sinh: “Anh đi trước.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tống Như Ý vô cùng hoang mang. Cô có làm chuyện gì khiến anh không vui sao?

Nghĩ tới đây, cô nhớ tới bức ảnh trên điện thoại của Chu Dật Sinh.

Tống Như Ý không lái xe nên đành phải gọi điện kêu tài xế lại đón cô.

Bên kia, Chu Dật Sinh dừng xe ở gara. Anh lấy điện thoại ra, mở bức ảnh kia lên. Đó là tin nhắn do một dãy số xa lạ gửi tới, bên trên là ảnh chụp Tống Như Ý và một người đàn ông.

Anh biết người đàn ông này, có một khoảng thời gian Tống Như Ý và anh ta có qua lại với nhau tạo nên hàng loạt tai tiếng.

Kỳ thực có tai tiếng hay không thì anh không biết, cũng không rõ lắm. Vậy nên giờ anh mới không tự tin như vậy.

Điều ảnh hưởng tới Chu Dật Sinh không đơn giản chỉ là bức ảnh này.

Mà còn một đoạn tin nhắn bên dưới.

Anh rể, người chị em muốn kết hôn căn bản không phải anh.

Người có thể gọi anh là anh rể chỉ có mình Tống Như Lâm, anh không biết cô ta lấy được dãy số này từ đâu.

Chu Dật Sinh không muốn nghĩ tới lí do trong đó. Vài phút sau, anh xóa tin nhắn đi, cũng chặn luôn số điện thoại đó.

Hành động ban nãy của anh cũng không phải là tức giận với Tống Như Ý mà là muốn tránh mặt.

Sợ sẽ nghiệm chứng ra gì đó qua miệng cô. Chỉ cần anh giả vờ cái gì cũng không biết là được rồi.

Tắt điện thoại xong, Chu Dật Sinh liền xuống xe.

Lúc này Tống Như Ý cũng vừa tới trường học, nói với tài xế: “Anh về trước đi.”

Nói xong cô vội vã đi vào, vừa đi vừa gọi điện thoại nhưng điện thoại đối phương đã tắt nguồn.

Tống Như Ý lập tức trở nên luống cuống. Cô mau chóng chạy tới văn phòng. Bên trong chỉ có anh thầy giáo lần trước, cô bèn đi lên: “Chào anh, xin hỏi Chu Dật Sinh có tới đây không?”

Thầy giáo đó lắc đầu: “Không phải thầy Chu xin nghỉ sao? Cô gọi điện cho anh ấy xem sao?”

“Tắt máy rồi.”

“Anh có biết, thường ngày anh ấy hay đi tới đâu không?”

Thầy giáo đó ngẫm nghĩ: “Cô đi tới tiệm cà phê bên khu nam xem thử đi, khi rảnh rỗi thầy Chu thích kiếm nơi nào đó để ngồi.”

“Cảm ơn anh.” Nói xong câu đó, Tống Như Ý xoay người chạy nhanh về phía tiệm cà phê.

Đi được gần nửa tiếng, Tống Như Ý cũng đã tới được tiệm cà phê. Cuối cùng cô tìm thấy Chu Dật Sinh đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Chu Dật Sinh cũng thấy cô. Tống Như Ý đi qua: “Vì sao lại tắt máy?”

“Hết pin.”

Tống Như Ý đột nhiên trở nên tức giận. Cô ngồi trước mặt anh, may mắn là người khác không thể nào thấy được nơi này.

“Chu Dật Sinh, có chuyện gì không thể nói ra sao?”

Chu Dật Sinh thoáng ngẩn người, nhưng không nói gì.

Tống Như Ý càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng hoảng hốt. Đột nhiên đôi mắt cô ửng đỏ, cực kì đáng thương nhìn Chu Dật Sinh.

“Anh có biết em rất lo lắng cho anh không?”

Chu Dật Sinh cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của anh. Mái tóc trên trán vừa hay che đi đôi mắt anh.

“Anh muốn ở một mình một lúc.”

“Có phải vì bức ảnh kia không?” Tống Như Ý trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Chu Dật Sinh, anh không tin em?”

Lúc này Chu Dật Sinh mới ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập cảm xúc mà cô không rõ. Anh ngẫm nghĩ rồi đưa điện thoại di động đã khởi động lại qua cho cô.

“Lúc trước em vì anh ta mà không chịu gả cho anh à?”