Chương 12

Cửa phòng tắm mở ra, Chu Dật Sinh để tóc ướt, mặc áo dài tắm đi từ bên trong ra. Nhìn thấy Tống Như Ý ở ngoài, anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Tống Như Ý thấy anh, sau đó bèn đi lại ngăn kéo tìm máy sấy. Sau khi tìm được thì đi lại gần chỗ Chu Dật Sinh sấy tóc cho anh.

Chu Dật Sinh không cho, cầm lấy máy sấy tự đi vào phòng tắm sấy.

Tống Như Ý vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nhưng người bên trong sấy tóc rất lâu. Đợi nửa tiếng, cuối cùng Tống Như Ý nằm trên giường cũng ngủ thϊếp đi.

Nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, Chu Dật Sinh mới tắt máy sấy đi ra. Thấy Tống Như Ý nằm trên giường, anh đi qua định ôm cô về, nào biết Tống Như Ý lại đột nhiên tỉnh dậy sau đó ôm lấy anh: “Đừng làm loạn, ngủ đi.”

Chu Dật Sinh thoáng sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra cô chỉ nói mớ mà thôi. Cuối cùng anh cũng không dám làm thêm gì nữa, nằm bên cạnh cô ngủ thϊếp đi.

Sáng ngày hôm sau, Tống Như Ý mở to mắt ra, đối diện với khuôn mặt điển trai của Chu Dật Sinh. Cô vừa định vươn tay chạm vào mái tóc xõa trên trán anh thì anh đã tỉnh. Tống Như Ý khẽ chớp mắt: “Chu Dật Sinh, buổi sáng tốt lành.”

Chu Dật Sinh thoáng sửng sốt, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.

Tống Như Ý đi lên, đứng ở bên cạnh Chu Dật Sinh, cùng anh đi đánh răng.

“Như Ý, em có thể ra ngoài một chút không?”

Tống Như Ý hơi ngẩn người: “Vì sao?”

Chu Dật Sinh ngẫm nghĩ, sau đó cầm lấy quần áo, im lặng đi ra ngoài, cuối cùng đóng cửa lại, khóa trái bên ngoài.

Tống Như Ý lại ngây ra: “Chu Dật Sinh, anh nhốt em làm gì!”

Một lúc sau, bên ngoài truyền tới tiếng mặc quần áo sột soạt. Chu Dật Sinh đã mặc đồ chỉnh tề, bèn mở cửa ra.

“Anh muốn thay quần áo.”

Tống Như Ý rất khó hiểu: “Chúng ta đã kết hôn rồi, có gì mà không thể nhìn chứ?” Hơn nữa, lần trước hôn môi anh chủ động như vậy, bây giờ sao lại ngại ngùng.

Không biết vì sao Chu Dật Sinh lại cảm thấy không muốn trần trụi trước mặt cô.

“Thực xin lỗi, anh không quen.”

“Không sao, em cũng... vào trong thay đồ.” Tống Như Ý cầm lấy quần áo chạy vào phòng tắm.

Cô phát hiện dù có kết hôn thì chuyện cởi sạch quần áo vẫn rất khó làm.

Tống Như Ý đẩy cửa đi ra, đến trước gương trang điểm. Hôm nay cô mặc đồ rất trưởng thành, một chiếc váy hoa phối với vest, trang điểm trông khá nghiêm túc.

“Chu Dật Sinh, đẹp không?”

“Đẹp.”

Chu Dật Sinh đã xin nghỉ nên không cần đi tới trường học. Bọn họ trực tiếp đi tới tập đoàn Thịnh Khải.

Tống Như Ý muốn đi tìm hiểu cổ phần tập đoàn được phân chia như nào, những người nắm giữ nó là ai.

Vào công ty, tiếp tân vừa liếc mắt đã nhận ra cô: “Cô Tống.”

“Xin chào, tổng giám đốc Tống có ở đây không?”

Tiếp tân là một cô gái ngang tuổi Tống Như Ý: “Đang ở văn phòng ạ.”

Tống Như Ý gật đầu, sau đó kéo tay Chu Dật Sinh rời đi.

Tiếp tân nhìn người bên cạnh Tống Như Ý, hẳn là chồng của cô Tống nhỉ. Quả nhiên là giáo sư trường đại học, vừa tuấn tú vừa lịch sự, khí chất cũng rất nho nhã.

Tới cửa văn phòng, Tống Như Ý gõ cửa. Bên trong truyền tới tiếng của Tống Thịnh: “Vào đi.”

Tống Như Ý nắm tay Chu Dật Sinh đi vào. Bên trong có tổng cộng ba người, Tống Như Lâm và Lý Vi cũng ở đó.

Tống Thịnh thấy cô tới: “Như Ý, Dật Sinh, sao các con lại tới đây?”

Tống Như Ý mỉm cười: “Ba, con tốt nghiệp rồi nên tới học làm sao để quản lý công ty.”

Tống Thịnh gật đầu: “Con như vậy ba rất vui, Như Ý con qua đây.”

Tống Như Ý đi qua: “Ba.”

Cô đưa mắt nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia, đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Tống Như Lâm và Lý Vi xuất hiện ở đây.

“Như Ý à, Như Lâm cũng đã tốt nghiệp nên ba muốn chia 10% cổ phần trong số 20% của mình ra cho con bé.”

Tống Như Ý nở nụ cười châm chọc. Người ba này của cô đúng là rộng lượng, một lần cho lại cho nhiều như vậy.