Chương 8

Phần bình luận đã tê liệt.

“Cách nói này quen quá, tôi đang nghĩ đến 100.000 tệ mà tôi đã bị lừa.”

“Đề nghị điều tra, chủ kênh không giống như đang diễn.”

“Không ngờ chủ kênh lại dùng phương pháp này!”

“Lừa bà ta để lấy lại số tiền đã bị lừa, nghiệp vụ của Tân Di đại sư thật lợi hại.”

Trong suốt mười phút nói chuyện điện thoại với mẹ Liên Nguyệt, Liên Nguyệt không nói một câu nào, chỉ im lặng quan sát.

Cuối cùng, Hà Liên đã hoàn toàn tin tưởng tôi.

“Được được được, tôi sẽ chuyển tiền qua đó, chuyển rồi thì 1 triệu sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi phải không?”

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, bà ấy lại có chút nghi ngờ nói: “Vậy khoản vay này, chúng tôi không cần phải trả đúng không?”

Tôi cười nói: “Tiền do con gái cô mượn, đương nhiên là con gái cô trả.”

“Vậy thì tốt.” Bà ấy vui mừng rạng rỡ, “Con trai tôi có thể lấy vợ còn có thể mua nhà, tôi và cha nó cũng có thể đi du lịch rồi, ha ha ha ha.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn vào màn hình máy tính.

Tôi dành thời gian rảnh rỗi để trả lời câu hỏi của cư dân mạng.

“Chị Liên Nguyệt đã đưa cho họ 200.000, sao vừa nãy đại sư chỉ muốn lấy của họ 150.000?”

Tôi bình tĩnh nói:

“Tôi đã xem tướng mặt của Liên Nguyệt, hai mắt đỏ, nhân trung ngắn, lông mày mang nét hung, năm 26 tuổi này sợ là sẽ có đại kiếp sinh tử, mà khoảnh khắc cô ấy tàn nhẫn hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, đại kiếp sinh tử đã bắt đầu hóa giải rồi.”

“Của đi thay người, đây chính là đạo lý, vậy nên không thể lấy lại toàn bộ số tiền, nếu không kiếp nạn cũng sẽ bám theo.”

“Thì ra là vậy, thế thì 50.000 tệ này tiêu cũng xứng đáng!

“Liệu kiếp nạn có bám theo tiền, ở lại bên chỗ cha mẹ cô ấy không?”

Tôi cười cười: “Chuyện này thì mọi người có thể đoán xem.”

Đang nói chuyện, điện thoại của Liên Nguyệt reo lên.

Cô ấy cúi đầu nhìn xuống điện thoại, hai tay không khỏi run rẩy.

“Tài khoản của tôi đã nhận được 150.000 tệ.”

Tôi gật đầu: “Vậy thì được rồi, yên tâm đi, từ nay cuộc sống của cô sẽ thuận buồm xuôi gió, cứ tận hưởng đi nhé.”

Hai mắt Liên Nguyệt đỏ lên: “Cám ơn đại sư.”

Đồng thời lúc này, tôi cũng cảnh báo cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp.

“Mọi người phải cẩn thận lừa đảo viễn thông đấy.”

Sau khi Liên Nguyệt ngắt kết nối, tôi lại phát thêm một hồng bao để mọi người trở tay không kịp.

“Tân Di đại sư! Sao đại sư không thông báo trước? Tôi lại không giật được rồi!”

Người giật được hồng bao lần này có biệt danh là Niệm Thu.

Chờ một lúc rồi, vẫn không thấy người kia phản ứng.

Đúng lúc cư dân mạng sắp mất hết kiên nhẫn thì cuối cùng tôi cũng nhận được yêu cầu kết nối của người đó.

Camera ở phía bên kia cũng đã được bật lên.

Khi nhìn rõ cảnh tượng bên phía Niệm Thu, cư dân mạng vốn dĩ còn đang chửi mắng trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức im bặt.

Một ông chú gầy gò đang ngồi trên giường bệnh, đầu trọc, trên mũi đang cắm ống thở.

Giọng chú ấy rất nhỏ và yếu.

“Đại sư, thật xin lỗi, tôi không biết thao tác kết nối lắm.”

Tôi cười: “Không sao đâu, chú muốn xem gì?”

Niệm Thu chậm rãi nói: “Tôi muốn nhờ đại sư xem giúp con gái của tôi bây giờ đang ở đâu? Có được ăn no mặc ấm không?”

Niệm Thu nói, con gái của chú ấy, Thu Thu, đã bị người ta bắt cóc ở chợ khi mới một tuổi.

Sau khi Thu Thu bị bắt cóc một năm, mẹ của Thu Thu cũng qua đời.