Phần 8 - Chương 13: Xác chết trong tuyết

“Tài xế, đến ga tàu.”

Ngồi lên xe, Trịnh Hoan mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Tôi gửi cho cô ấy một địa chỉ: “Cô hãy đến nơi này trước, đạo quán này gần chỗ cô nhất, có thể bảo vệ cô.”

“Cô hãy kể lại thật rõ ràng mọi chuyện cô đã trải qua với quán chủ.”

“Sáng sớm ngày mai, ông ấy sẽ cử người đưa cô về nhà.”

Trịnh Hoan xúc động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn Tân Di đại sư!”

Nghĩ một lúc, cô ấy lại bất an: “Đại sư, bạn trai tôi biết nhà tôi ở đâu, liệu anh ấy có đến tìm tôi không?”

Tôi cười lạnh: “Chắc là không có cơ hội đó rồi.”

Phù thủy Thái Lan dám làm mấy cái trò này trên đất Trung Quốc, giờ lại bị tôi phát hiện, họ thực sự nghĩ họ có thể toàn thân rút lui được sao?

Hơn nữa, gia đình đó rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, rất có thể đã có nữ tứ âm khác bị họ lừa về nhà mưu hại.

Tất nhiên họ sẽ không tránh khỏi bị điều tra.

Tôi an ủi cô ấy một lúc, tâm trạng của Trịnh Hoan cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Các cư dân mạng trong phòng livestream cũng đang an ủi cô ấy không ít.

[Chị gái đã làm rất tốt đấy!]

[Đúng vậy, chỉ có thể trách gia đình đó quá biếи ŧɦái.]

[Đại nạn không chết ắt sẽ có phúc, phúc khí của chị gái vẫn còn ở phía trước!]

Trịnh Hoan bị những bình luận này chọc cho bật cười.

Không có gì bất ngờ, thì bây giờ cô ấy đã hoàn toàn an toàn rồi.

Tôi không nói thêm gì với cô ấy, vài phút sau ngắt kết nối.

Giờ đã là ba giờ sáng.

Cư dân mạng trong phòng livestream vẫn còn rất hăng hái.

[Tân Di đại sư! Bói thêm một quẻ nữa đi!]

[Tân Di đại sư, hu hu hu, tôi vẫn chưa giật được.]

Tôi cười nói: “Muộn quá rồi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

“Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, hẹn gặp lại trong lần livestream tiếp theo.”

“Cuối cùng, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Sau khi tắt máy tính, căn phòng thuê lại chìm vào yên tĩnh.

“Reng reng reng…”

Điện thoại trên bàn rung lên.

“Alo, sư phụ.”

Giọng sư phụ có vẻ hơi nghiêm trọng: “Thông tin con vừa gửi cho ta, ta đã xem rồi, đã có người đến đó kiểm tra, đúng là có dấu vết thi triển tà thuật của phù thủy Thái Lan.”

“Có thể lần ra vị trí của họ không?”

“Có thể.” Sư phụ trầm giọng nói, “Ở Kinh Đô.”

Tôi không ngủ nữa, mất một giờ thu dọn hành lý, sau đó mở máy tính lên và treo một thông báo nghỉ phép trong phòng livestream.

[Trong nhà có một đám chuột nhỏ, tôi phải đi xử lý một chút.]

Lúc sáu giờ sáng, tôi rời khỏi căn phòng thuê và đi đến ga tàu.

Trước cổng ga tàu, có mấy người thanh niên đang ngái ngủ tựa vào nhau.

Ngẩng đầu nhìn thấy tôi, họ lập tức tỉnh táo.

“Đại sư tỷ!”

Tôi đi tới, gật đầu, kéo khăn quàng che nửa mặt.

“Xuất phát thôi.”

Điểm đến, Kinh Đô.