...
Tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Nguyệt Lượng cầm bát canh quay lại với vẻ mặt hạnh phúc.
Cô ấy tiện tay nhấc điện thoại lên: “Đại sư, tôi không xem nữa, cứ vậy đi, bạn trai tôi sắp qua đây rồi.”
Cô ấy định tắt video, ống kính lắc nhẹ, lướt qua bát canh trước mặt cô ấy.
“Đợi đã!” Tôi nghiêm giọng, “Đây là canh gì vậy?”
Tiểu Nguyệt Lượng trả lời rất qua quýt: “Canh lươn vàng.”
“Không đúng, đây là canh rắn.”
Cô ấy dừng lại, giọng ngập ngừng: “Canh rắn? Sao họ lại có thể cho tôi ăn cái thứ đó được chứ?”
Theo sách “Trung Yêu Môn” ghi lại, rắn là vật chí âm, có thể đánh cắp dương khí.
Cô ấy ăn thứ này ngay vào đêm giao thừa, sao có thể trùng hợp như vậy được?
Đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, tôi nhìn lại bát tự cô ấy gửi lúc nãy.
“Âm nguyệt, âm nhật, âm thì, âm phân, quả nhiên là nữ tứ âm.”
Cộng thêm bát tự và biểu hiện kỳ lạ của bạn trai cô ấy...
Tôi suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn vào màn hình: “Đừng ngắt livestream! Sợ là đêm nay cô sẽ gặp chuyện!”
Ở Thái Lan từng có một loại tà thuật rất phổ biến, gọi là âm dương đồng tử.
Loại tà thuật này thường được dùng cho các cặp sinh đôi.
Phù thủy dùng phương pháp đặc biệt để dẫn vật âm tà vào trong cơ thể của một trong hai người, luyện chế thành âm thai, rồi dùng máu tim của người còn lại để nuôi dưỡng hàng tháng.
Người kia thì trở thành dương thai.
Vận khí vốn có của âm thai sẽ chuyển lên người dương thai.
Học vấn, tài lộc, tình duyên...
Nói một cách đơn giản, chính là trong hai người, hy sinh một người bình thường, để thành tựu cho người kia.
Nhưng phương pháp này quá độc ác, mang âm thai lâu ngày, oán khí trong cơ thể sẽ vượt quá mức độ cho phép, trong trường hợp này, cần phải giáng oán cho người đó.
Phương pháp giáng oán thông dụng nhất là tìm một nữ tử tứ âm tiến hành tiếp xúc thân mật với âm thai...
Trước khi tiếp xúc thân mật, nữ tử tứ âm thường phải dùng vật chí âm để nuôi dưỡng...
Ví dụ như, canh rắn.
Tiểu Nguyệt Lượng mở hé miệng nghe tôi nói hết những điều kỳ quái phi lý này.
“Mấy cái mà đại sư nói... nghe cứ như là bịa ra vậy.”
Dù nói vậy, nhưng cô ấy vẫn lo lắng đến mức không cẩn thận đánh đổ bát canh trong tay.
Tiếng bát sứ rơi xuống đất khá lớn, bên ngoài lập tức có tiếng bước chân.
Tiểu Nguyệt Lượng hoảng hốt lo sợ úp điện thoại lên bàn.
Màn hình tối om, tôi nghe thấy giọng bạn trai cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Nguyệt Lượng: “Vừa rồi em không cẩn thận làm đổ canh.”
Giọng người đàn ông rất dịu dàng: “Không sao đâu, anh đi lấy cho em bát khác.”
Tiểu Nguyệt Lượng thử hỏi anh ta: “Muộn thế này rồi, em sợ uống nhiều không ngủ được, hay là anh đừng lấy nữa.”
“Em yêu, đây là canh mẹ anh khó khăn lắm mới nấu được, em uống chút đi.”
Giọng của Tiểu Nguyệt Lượng có chút căng thẳng: “Nhất định phải uống sao?”
“Em yêu, uống một chút thôi? Nhé?”
“Vậy thì... uống một chút.”