Chương 11

Đó là “Thỏ Ty Tử” đã kết nối phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.

“Đại sư còn ở đó không? Giang hồ cầu cứu đại sư!”

“Đại sư có nhận công việc này không? Giá cả có thể thương lượng!”

“Đại sư xem cho tôi đi, thực sự đã xảy ra chuyện…”

“A a a a a a a…”

Tôi nhìn đống tin nhắn cô ấy gửi mà rơi vào trầm tư.

Có thể nhìn ra, trạng thái tinh thần của cô ấy có phần đáng lo ngại.

Nói nhiều như vậy mà một chút tin tức hữu dụng cũng không có.

Tôi trả lời cô ấy: “Nói chuyện chính đi.”

Thỏ Ty Tử gần như trả lời ngay lập tức: “Oa oa oa, đại sư cuối cùng cũng chú ý đến tôi rồi.”

“Là như thế này, thực ra người có chuyện cần cầu cứu không phải tôi, mà là ông chủ của tôi.”

Thỏ Ty Tử tên thật là Lý Nghiên.

Sau khi nhận được phản hồi của tôi, cô ấy lái xe thẳng đến địa điểm đã hẹn để đón tôi.

Trên đường đến nhà ông chủ của Lý Nghiên, cô ấy giải thích chi tiết tình hình cho tôi biết.

“Đại sư, thực ra người xảy ra chuyện cũng không phải là ông chủ của tôi, mà là mẹ của ông ấy. Bà đã bảy mươi tuổi rồi, ngày thường khẩu vị không được tốt, bình thường ăn cơm được nửa bát nhỏ đã no, nhưng gần đây có gì đó không ổn, mỗi ngày bà ấy phải ăn mười bữa, mỗi bữa ba bát, cực kỳ thèm ăn!”

Lý Nghiên có chút sợ hãi nói: “Trước đây tôi cũng đã gặp bà ấy, bà ấy khá ôn hòa nhã nhặn, nhưng nghe nói chỉ vì ông chủ của tôi khuyên bà ấy ăn ít lại mà bà ấy mà đã cào vào mặt ông chủ! Còn mắng chửi rất khó nghe!”

Tôi trầm ngâm nghĩ: “Vậy nên ông chủ cô nghi ngờ bà ấy bị trúng tà?”

Lý Nghiên “Ừ” một tiếng.

“Nguyên nhân chủ yếu là vì, bà ấy khi chửi người thì nói tiếng Quảng Đông, nhưng nhà ông chủ tôi đều là người gốc Bắc Kinh, sao có thể nói được tiếng Quảng Đông?”

Đang nói chuyện thì xe chạy vào một khu biệt thự.

Xe rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước sân của một biệt thự kiểu Trung Quốc.

Lý Nghiên dẫn tôi xuống xe, cô ấy gọi điện cho ông chủ, không lâu sau, một người đàn ông trung niên hơi hói đầu đưa người ra đón.

Bước chân rất nhanh, nhìn có vẻ lo lắng.

“Tiểu Lý, đại sư cô đưa đến đâu?

Lý Nghiên bước sang một bên, để lộ ra tôi đang đứng phía sau cô ấy: “Ông chủ, vị này là Tân Di đại sư.”

Người đàn ông trung niên hơi bất ngờ, ánh mắt nhanh chóng nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.

Sau đó ông ta kéo Lý Nghiên sang một bên.

Họ không nói to lắm, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.

“Cô đang nói nhảm cái gì thế? Một cô gái trẻ như vậy sao có thể là đại sư? Cô bị lừa rồi!”

“Ông chủ! Ông tin tôi đi, cô ấy thật sự rất có năng lực. Cô ấy chính là người đã cứu tôi vào cái đêm mà tôi gặp phải quỷ đả tường!”

Hai người họ thì thầm với nhau nửa ngày, tôi hơi mất kiên nhẫn.

“Được rồi, tôi có phải lừa đảo hay không, đợi lát nữa sẽ biết thôi.”

Tôi bước đến trước mặt hai người họ: “Có thể dẫn đường không?”

Người đàn ông trung niên lúc này cũng cảm thấy hơi ngại, dù sao ông ta cũng là ông chủ lớn, không thể biểu hiện quá mất mặt được.

Ông ta cười với tôi: “Tôi họ Viên, tên là Viên Thân, xin hỏi quý danh của đại sư?”

Tôi cũng cười: “Gọi tôi Tân Di là được rồi.”

“Đại sư Tân Di, bên này.” Ông ta trực tiếp dẫn đường cho tôi, “Tình hình của gia đình tôi chắc hẳn Tiểu Lý đã nói qua cho cô rồi, mẹ tôi đã đi khám bác sĩ, thuốc cũng uống rồi, nhưng không có tác dụng gì. Tôi thực sự hết cách, nên mới nghĩ ra việc nhờ mọi người đến xem thế nào.”