Sau khi hai người Chu Ôn trở lại Tứ Quý sơn trang ước chừng bảy tám ngày, những môn phái và Cái Bang các loại đã từng mạo phạm qua Tứ Quý sơn trang, đã tự mình mang theo trọng lễ đến nhà tạ tội. Chu Tử Thư không chút khách khí nhận lấy, rồi sau đó phái Tất Tinh Minh cùng một đệ tử thay mình dẫn quần hùng đến kho vũ khí, đem các bí tịch phân phát xuống dưới, trước đó yêu cầu mọi người lập lời thề—— trong vòng hai mươi năm không được khơi mào phân tranh. Sự tình đến nước này, sự cố do Dung Huyễn kiến tạo võ khó mà gây ra một trận máu tươi khắp giang hồ, mới chính thức đặt dấu chấm hết.
Đại Vu xem qua tình huống thân thể của Ôn Khách Hành, sau đó lại bởi vì Nam Cương có việc, chỉ phải mang theo《 Âm Dương sách》 cùng Thất gia rời đi trước. Thẩm Thận cũng muốn tọa trấn Đại Cô sơn, ở lại Tứ Quý sơn trang vài ngày cũng trở về.
Thời gian một ngày lại một ngày đi qua, hai người không có việc gì bèn chỉ điểm đám nhỏ đệ tử luyện công một chút, phần lớn thời gian còn lại lại dính lấy nhau cùng uống rượu, trò chuyện, trời nam biển bắc, phảng có nói thế nào cũng không hết. Lại phảng phất, sợ về sau không có cơ hội nữa rồi. Tóm lại, hai người cũng đặc biệt quý trọng khoảng thời gian còn lại này.
Ôn Khách Hành càng hơn thế nữa, suốt ngày hận không thể giắt luôn ở trên người Chu Tử Thư, Chu Tử Thư mặt ngoài ghét bỏ, trong nội tâm lại cao hứng vô cùng. Tứ Quý sơn trang đệ tử mỗi ngày vừa mở mắt, ngoại trừ luyện công, chính là xem hai người khoe ân ái, cơm đều không cần ăn, ăn cẩu lương đến no luôn rồi!
Trong trang mỗi mùa lại nở một loại hoa, đảo mắt đã là cuối mùa thu. Những thiếu niên mười bảy mười tuổi đứng đó cũng thay đổi thật nhanh. Không chỉ có vóc dáng ngày càng cao lớn do từng ngày liều mạng luyện tập, công lực cũng là cao hơn rất nhiều, đến khi kể cả là những đệ tử tư chất kém nhất cũng đều đã luyện Lưu Vân cửu cung bộ không giống cẩu hùng khiêu vũ nữa, Chu Tử Thư đứng ở dưới hành lang cười đến trong mắt cũng chứa đựng nước mắt. Tứ Quý sơn trang đang từng chút từng chút khôi phục lại cảnh sắc " Tứ Quý hoa thường tại, Cửu Châu sự tẫn tri! "rồi! Chu Tử Thư đối với sư phu cũng coi như không phụ ơn nghĩa.
Ôn Khách Hành đứng ở một bên cũng vui vẻ cùng hắn, hơn nữa lại tự mình xuống bếp, làm một bàn tiệc lớn, nói muốn chúc mừng.Chu Tử Thư mở lòng từ bi, cho các đệ tử nửa ngày nghỉ. Vì vậy chỉ thấy hơn mười cái đầu lách vào tại cửa phòng bếp, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành đang đứng trong bếp bận việc.
A, ngươi hỏi Chu Tử Thư đi đâu sao? Hắn đối với trù nghệ của chính mình có mười phần biết rõ, vì vậy đôi mắt chỉ có thể trông mong đặt sau lưng Ôn Khách Hành, làm trợ thủ cho y, thuận tiện chú ý đến tình huống thân thể của bảo bối nhà mình.
Mắt thấy ở cửa ra vào có một hàng đệ tử ngăn ngắn thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, phần phật thoáng một cái cũng cho cút hết lăn thành một đám ở ngoài sân, để cho bọn họ làm vằn thắn.
Ôn Khách Hành đứng ở phía sau bọn họ chỉ điểm, Chu Tử Thư thì ở dưới hành lang cắn hạt dưa, ánh mắt một phút cũng không rời nhìn thân ảnh tử y bạch phát kia.
Cả một đám thiếu niên cao hứng sắp phát điên, vui chết đi được, tiếng cười nói truyền khắp toàn bộ Tứ Quý sơn trang. Nhưng mà cũng chính vào lúc vui vẻ tốt đẹp này. Ôn Khách Hành đột nhiên ngã xuống, dọa cho chúng đệ tử một trận kinh hoàng.
Chu Tử Thư xẹt qua tiếp được y, run rẩy ôm lấy, nghĩ thầm rốt cuộc ngày này cũng đến! Đại Vu sau khi nhận được tin tức, liền hoả tốc đi đến Tứ Quý sơn trang.
Chu Tử Thư cả người tiều tụy không ít, tay nắm lấy tay Ôn Khách Hành một khắc cũng không dám ngừng, khàn khàn mở miệng khiến Thất gia cũng phải sợ hãi kêu lên một tiếng.
" Lão Ôn hắn thế nào? "
Ô Khê cau mày, sắc mặt có chút ngưng trọng:
" Tình huống không tính quá tốt! Kinh mạch lại hiện tình trạng khô kiệt, sự sống bên trong đoạn tuyệt, nếu không kịp cứu chữa, cho dù ngươi có hao hết nội lực cứu giúp, cũng nhiều nhất...... cũng chỉ có thể chống đỡ mười ngày......"
"......"
Chu Tử Thư nuốt xuống trong một ngụm máu tanh vừa vọt lên đến cổ họng, mở miệng hỏi hắn:
" Ngươi có biện pháp không? "
" Có......"
Ô Khê có chút do dự:
" Nhưng mà phương pháp này vô cùng hung hiểm, ta cũng chỉ nắm chắc hai phần......"
" Hai phần...... Vậy là đủ rồi! "
Chu Tử Thư gật đầu. Dù sao tình huống bây giờ cũng chênh lệch không có nhiều lắm.
" Tốt! Vậy ta muốn dẫn Ôn công tử quay về Nam Cương, ở đó dược liệu bảo vật đều đầy đủ! "
Chu Tử Thư một chút cũng không do dự, lúc này dặn dò tốt đám Thành Lĩnh cùng đệ tử thủ tại trang, còn mình thu dọn đồ đạc ôm Ôn Khách Hành lập tức khởi hành đi Nam Cương.
Đại Vu trước đây đã tìm hiểu kĩ càng " Âm Dương sách", miễn cưỡng đã tìm được một đơn thuốc có thể kéo dài tính mạng—— " Phùng Xuân đan".
Trên sách ghi lại viên thuốc này có thể cứu sống người đã chết, thịt xương đã trắng, nhưng nguyên liệu lại khó tìm, luyện chế yêu cầu kỳ cao. Ô Khê tốn sức trăm cay nghìn đắng, dùng hết thiên tài địa bảo cuối cùng cũng chỉ chế thành hai viên, cũng không có thử nghiệm qua, còn không biết công hiệu như thế nào.
Chu Tử Thư nắm trong tay viên dược hoàn kia, trong nội tâm nước sôi lửa bỏng. Nhưng trông thấy Ôn Khách Hành vẻ mặt xám trắng yếu ớt, một chút sự sống cũng không có, lập tức không do dự nổi nữa, cho y ăn vào, Vận công thay y thúc giục dược lực tan ra, sau đó chậm đợi kỳ tích đến.
Ngày đầu tiên, tình huống không có chuyển biến. Ngày hôm sau, tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp. Ngày thứ ba, tình huống như trước không có chuyển biến tốt đẹp....... Trong lòng Chu Tử Thư không ngừng chìm xuống. Hắn không từ bỏ, lại nhẫn nhịn vài ngày nữa. Cứ đợi cứ đợi, rốt cục khi đã là ngày thứ mười một, một cỗ sinh khí đột nhiên theo đan điền Ôn Khách Hành lao tới, dọc theo khô kiệt gân mạch chậm rãi chạy, mang đến từng khúc sinh cơ. Như Cam Lam hạn hán đã lâu, cây gỗ khô Phùng Xuân vậy.
Chu Tử Thư tay run run đặt tại mạch Ôn Khách Hành, âm thanh nghẹn ngào gọi Đại Vu, thẳng đến khi Ô Khê như trút được gánh nặng lộ ra tươi cười, gật gật đầu với hắn. Chu Tử Thư lúc này mới yên tâm nôn ra một búng máu, Thất gia một bên nhanh chính chạy đến đỡ hắn, nhìn kỹ mới phát hiện—— Chu Tử Thư một đầu tóc đen, nửa số đã chuyển bạc!
Cảnh Bắc Uyên há to miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời. Thì ra là do người dùng tình sâu vô tận, tóc xanh biến bạc, tử sinh bất luận!
Bước qua một đạo sinh tử huyền quan này, tình huống của Ôn Khách Hành mỗi ngày một tốt lên. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, y lại chậm chạp không có tỉnh lại. Dùng phương pháp như thế nào cũng không thấy có hiệu quả, Đại Vu có chút không hiểu được. Chu Tử Thư lại nói:
" Lão Ôn đây là mệt mỏi lắm, để cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút đi! "
Đại Vu lúc này mới thôi. Chung quy là không tiện quấy rầy lâu dài, về sau thấy thân thể Ôn Khách Hành hồi phục gần như ổn rồi, Chu Tử Thư lại mang y trở về Tứ Quý sơn trang.
Lúc này đã là cuối xuân. Ôn Khách Hành thật sự là ngủ một giấc này đủ lâu, chưa phát giác được đã nửa năm rồi, vẫn đang không có dấu hiệu tỉnh lại. Chu Tử Thư cũng không vội, ban ngày lúc thì dẫn người đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, lúc mưa lại ôm y ngồi trong nhà nghe tiếng mưa rơi. Sư đệ nhà hắn đời này đã nếm trải quá nhiều thống khổ, hôm nay thật vất vả được nghỉ ngơi một thời gian, để cho hắn nghỉ ngơi nhiều một lúc đi!
Như thế kéo dài, nhiều loại hoa nhiều nở rồi lại tàn, xuân đi thu đến, đã một năm xuân ba tháng. Trong khoảng thời gian đó, Thất gia cùng Đại Vu vãng lai vài chuyến, đều không thấy Ôn Khách Hành tỉnh lại.
Mùa xuân ở Tứ Quý sơn trang đẹp vô cùng, nhiều loại hoa giống như gấm, mùi thơm tràn ngập lan toả. Theo đó là mưa bụi tháng ba, rất say lòng người!
Hôm nay Chu Tử Thư lần đầu tiên đi vào sâu trong rừng đào, dẫm lên mặt đất còn mang hơi ẩm tìm hoa. Hoa đào trong Tứ Quý sơn trang nở muộn, chỉ có những nụ hoa gần dưới núi dựa vào gần dưới núi. Chu Tử Thư vận đủ thị lực, nhìn đi nhìn lại kĩ càng. Rốt cục tại đỉnh một gốc cây tìm được một cành hoa mới nở nhẹ.
Chu Tử Thư vui vẻ, mũi chân khẽ điểm, xẹt qua bẻ Nhất Chi Đào kia trân trọng nâng trong lòng bàn tay trở về, muốn đem cành đào đẹp nhất sơn trang mùa xuân này mà hắn hao phí tâm tư cho Ôn Khách Hành.
Lúc sắp đến trước cửa, hắn đột nhiên dừng lại. Trước cửa hiện lên một thân ảnh hồng nhạt đang đứng thẳng, nhìn thấy Chu Tử Thư tới đây, y chậm rãi giương mắt nhìn qua, trong ánh mắt chứa đầy ôn nhu vui vẻ, con mắt sáng như sao nhìn sau vào mắt Chu Tử Thư:
" A Nhứ, đã lâu không gặp! "
Chu Tử Thư giống như điên rồi mà nhào về phía trước mạnh kéo người vào trong ngực, gắt gao ôm lấy, như muốn mang người tiến cốt vào nhục, cả đời không chia lìa. Trên đời này, không có gì có thể so sánh với bốn chữ " Mất mà được lại"!
Chu Tử Thư cái gì cũng không nói được, chỉ đem cành đào mà hắn vừa cẩn thận bẻ xuống cài đến bên tóc mai Ôn Khách Hành. Nhân diện đào hoa, chắc chắn không được như thế này! Sao mà may mắn đến vậy?
Trên sách từng nói: cả đời mỗi người đều đang đợi một cơn mưa bụi, đến lúc gió mang theo mưa qua đi chính là một màu xanh thẫm.
Đối với Chu Tử Thư mà nói, năm đó Nhạc Dương mưa bụi, một người một mặt, kinh hồng như vậy, Lúc Ôn Khách Hành trong lòng hắn rơi xuống vĩnh viễn không phải màu xanh thẫm, lại để cho hắn quãng đời còn lại, cũng sống ở hồi mưa bụi tịch mịch kia. Khô cạn lặng lẽ, toàn bộ chỉ bằng một mình y mà thôi.
May mà, trận mưa bụi kia cũng không đành lòng thấy hắn khổ sở, cho nên mang ấm áp ôn nhu, hướng hắn mà tới!
Tại mùa xuân nơi đây, gió tháng ba thổi qua, đưa tới Tứ Quý sơn trang một mùi hoa đào thơm ngát. Gió xuyên qua sợi tóc trắng cùng đen mà dây dưa, mơn trớn hai tay mười ngón đan xen, đem cực khổ toàn bộ ngăn lại ở phía sau! Núi rộng sông dài, người ở đây, ta cũng ở đây. Cơn mưa bụi này, hai người cuối cùng cũng chờ được rồi!
Hết rồi quý zị, đợi tôi đào hố mới nhó =))))
* đào xong hố mới rồi, ngược lão ôn gu toi*