Cuối xuân, phấn hoa bay khắp trời, mưa rơi rả rích.
Hơi lạnh mùa xuân xen lẫn gió và mưa, phả vào người thật không dễ chịu. Ôn Khách Hành bước đi vội vàng, cũng không mang theo áo choàng và áo mưa, lại không dám quay đầu lại, sợ Chu Tử Thư đã tỉnh dậy từ lúc nào. Y chỉ có thể quấn chặt lấy áo, đầu cúi thấp, thả chậm cước bộ đi dọc theo bờ sông.
Y đi cực kỳ chậm, cứ một quãng nhỏ lại dừng lại lấy sức. Kinh mạch vừa mới được tu bổ tốt hơn một chút căn bản không thể nào chịu được tình cảnh hiện tại.
Sắc trời tối dần, nhà nhà cũng đã lên đèn, chim chóc cũng mỏi mệt trở về tổ. Trên đường lúc này chỉ còn lác đác vài bóng người, đều đang hối hả về nhà. Vì vậy, Ôn Khách Hành chầm chậm đi hướng ngược lại vào thành dường như lại càng lạc lõng.
Mưa càng lúc càng lớn, Ôn Khách Hành không còn cách nào khác đành phải đứng dưới một mái hiên, ngắm nhìn đám đông đang dần dần tản đi cho đến khi trở nên im lặng tịch mịch, chỉ còn lại y và âm thanh từng phiến lá rơi rụng va đập vào nhau.
Ôn Khách Hành nhấc mi mắt nhìn mưa rả rích, trong lòng thoáng hối hận. Y nên chọn ra đi vào một ngày nắng đẹp, lúc đó có lẽ sẽ không đến mức thảm như hiện tại.
Hiện tại hết thảy đã xong, đều như một hồi mộng. Đời người là như vậy, luôn muốn tham luyến một chút mật ngọt. Ôn Khách Hành từ từ ôm đầu gối ngồi xổm xuống, dựa vào tường, cúi đầu nhìn từng giọt mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, thầm tự giễu trong lòng: " Quả nhiên đắm chìm trong mật quá lâu, càng ngày càng được nước làm tới, liền nỗi đau chỉ bằng một phần mười trước kia, giờ khắc này cũng chịu đựng không nổi".
Y cũng không biết mưa đến bao giờ mới ngừng. Khi thuốc hết tác dụng, A Nhứ tỉnh lại liền phát hiện y mất tích rồi, y sợ hắn sẽ phát điên lên mất.
Có điều bây giờ đã bỏ đi rồi, không có lý do nào để quay trở lại. Ôn Khách Hành sợ rằng một khi gặp lại Chu Tử Thư, y sẽ không quyết tâm ra đi được nữa.
Nếu như cái thân thể rách nát này của y có thể đổi lấy sinh mệnh cho Chu Tử Thư, vậy cũng không tính là thiệt.
Đến nửa đêm, mưa cuối cùng cũng ngớt, cơ hồ không cảm nhận được nữa.
Ôn Khách Hành lắc lắc cái đầu đã choáng váng, loạng choạng đứng lên ổn định thân hình, tay bám lấy cái cột bên cạnh, không khỏi cười khổ, quả thật nhân quả luân hồi, ngày trước chính mình ngày ngày cười chọc A Nhứ là một mỹ nhân đăng, bây giờ xem ra, y đã trở thành mỹ nhân đăng yếu ớt trước rồi.
Ai, Ôn Khách Hành thở dài, đi về hướng bến tàu.
Đến bến, trong đêm khuya, y nhìn thấy ở đó vẫn còn có một con tàu. Lại đến gần hiện một chút,đáng thương thoáng nhìn thấy ánh sáng ở đằng sau ngọn liễu.
Y vội vàng đi thêm vài bước, gạt cành liễu sang một bên, thế nhưng lại nhìn thấy mái của con thuyền bị buộc vào gốc cây, trên mũi thuyền treo một ngọn đèn dầu đã bị gió thổi tắt.
Ở trên thuyền có một người đang đội nón lên che mặt, ngủ ngon lành.
Chần chừ một hồi, Ôn Khách hành nghi hoặc đến gần thuyền, nhỏ giọng gọi:
" Nhà đò?"
Không có ai trả lời, y đành phải tiếp tục gọi. Cuối cùng, người trên thuyền cũng động đậy, ném phắt mũ đi, ngồi dậy vẻ mặt không vui mà kêu lên:
" Mẹ nó! Nửa đêm nửa hôm, gọi hồn à?"
Tim Ôn Khách Hành loạn đi một nhịp, nghe giọng điệu này, y bất giác lại nhớ đến Chu Tử Thư. Nhìn lại, thì ra là một gương mặt cực kì "ngổ ngáo", mắt nhỏ, râu quai nón, hàm răng bị vâu, môi dày....vô cùng kinh khủng, để cho Ôn Khách Hành ngày nào cũng đối mặt với mỹ nhân như A Nhứ không buồn nhìn lại lần hai.
Này làm gì có nửa cái hình bóng của Chu Thử Thư?
Nhưng Chu Tử Thư lại rất giỏi dịch dung thuật. Để đảm bảo, Ôn Khách Hành nhịn sự khó chịu xuống, quét mắt nhìn một lượt: vòng to eo, khuôn mặt vừa tròn vừa đen hề hề, cổ dày và không có căn cốt vạn người có một như A Nhứ, y thoáng thả lỏng người, trong lòng lại hiện lên một chút u sầu không rõ.
Chút phiền muộn ấy vòng đi vòng lại, đơn giản là " Nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi", " Tham lam lại sĩ diện cãi láo" —— không tiếc sử dụng thủ đoạn hạ lưu ra tay hạ thuốc, lại còn mong Chu Tử Thư chạy đến, nghĩ đến cảnh tìm nơi không người non xanh nước biếc cho đến cuối đời, rồi lại ngóng trông có thể nhìn lại Chu Tử Thư một chút, muốn nghe hắn gọi chính mình thêm vài tiếng.
Là người ai không tham sống, nhân chi thường tình! Nhà đò ngồi dậy nhìn chằm chằm người lôi hắn dậy bằng được rồi lại đứng đó ngẩn người, không khỏi đã nóng lại càng nóng:
" Này! Nói ngươi đó! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả! Đừng quấy rầy lão tử mộng đẹp! "
Ôn Khách Hành bị rống một tiếng, hồi thần lại rồi. Khó chịu trong lòng tản đi một chút, trong mắt lại nhiều thêm mấy phần vui vẻ. Người này nóng nảy thật là giống lão nhà đò mà A Nhứ cứu trong căn miếu đổ nát, cái này quanh đi quẩn lại, cùng Chu Tử Thư năm đó trải qua sao quả thật rất giống!
Ôn Khách Hành từ trong lòng ngực lấy ra đến một thỏi bạc, nhìn cũng không nhìn liền vứt cho nhà đò, nói:
" Làm phiền nhà đò đi một chuyến ban đêm, kẻ hèn này trong nhà có việc,muốn ra khỏi thành gấp! "
Nhà đò vuốt trong tay một thỏi bạc to đùng, khóe miệng co quắp, lúc nói mang theo chút nghiến răng nghiến lợi trong vô thức:
"...... Đi đâu? "
Ôn Khách Hành bị hỏi khó, nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
" Chắc là đi...... Côn Châu đi! Nhà đò chỉ cần đưa ta ra khỏi thành là được rồi! "
Nhà đò ngoài ý muốn nhìn hắn vài lần, lại không có nói tiếp. Quay người tháo dây buộc thuyền, chống đỡ thuyền rời bờ. Thuyền ô bồng chậm rãi ung dung du đãng trên mặt sông đen như mực, nhà đò lấy dầu hoả đèn gẩy sáng lên một chút, chỉ huy Ôn Khách Hành thắp nốt mấy ngọn còn lại.
Ngọn đèn chiếu sáng trưng cả một khoảng thuyền, Ôn Khách Hành tựa ở mạn thuyền hoạt động xương cốt bị đau của chính mình, thình lình bụng lại kêu lên một tiếng. Tiếng này trong bốn phía im phăng phắc của buổi đêm đặc biệt rõ ràng. Ôn Khách Hành trên mặt nóng lên, ôm bụng không dám nhìn nơi người.
Nhà đò đang chèo thuyền dừng động tác lại, sau đó Ôn Khách Hành nghe thấy một tiếng cười khẽ tán trong gió.
" Này! "
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn móc trong ngực ra một gói giấy dầu ném cho y m. Nhận lấy vừa sờ, còn bốc hơi nóng. Thiện ý của người xa lạ tới vội vàng không kịp chuẩn bị, Ôn Khách Hành có chút không biết làm sao, chỉ có thể ấp úng nói:
" Đa tạ! "
" Ngươi mau ăn đi! "
Nhà đò lại quay đầu dao động khởi mái chèo, một bên nhỏ giọng nói khẽ:
" Chưa bao giờ thấy ngươi chịu giày vò như vậy đâu "
Thanh âm rất nhanh tán trong gió, Ôn Khách Hành không nghe rõ. Y thật sự cực đói, hai ba miếng liền gặm xong một cái bánh bao, cảm thấy mỹ mãn thở ra một hơi, lá gan lập tức lớn hơn một chút. Chỉ cảm thấy trong miệng có chút mặn, vì vậy được nước làm tới quay đầu hỏi:
" Nhà đò, có rượu không?! "
Nhà đò mặt lập tức tối sầm, suýt nữa muốn đánh Ôn Khách Hành, nhịn trong chốc lát mới nghiến răng nghiến lợi đáp:
" Muốn rượu thì không có, trên mạn thuyền có treo một ấm nước, nếu không chê liền uống đi! "
" Nước cũng được! "
Ôn Khách Hành cũng là không phải thật muốn uống rượu, chẳng qua là bị Chu Tử Thư cấm uống rượu đã lâu, có chút tưởng niệm cái hương vị kia.
Mấy ngụm nước ấm vào trong bụng, trên người Ôn Khách Hành mới rốt cục ấm áp lên. Ăn uống no nê, vì vậy buồn ngủ tích góp từng tí một cả đêm lúc này đồng loạt tập kích chạy lên não. Rốt cục vẫn nhịn không được ngoẹo đầu, tựa ở thuyền bồng ngủ.
Nhà đò, cũng chính là Chu Tử Thư đã dịch đúng thấy vậy, chậm rãi dừng thuyền lại, nhẹ chân nhẹ tay nhẹ chân đất tiến vào bên trong thuyền bồng,nhìn Ôn Khách Hành không hề phòng bị mà ngủ thì vừa bực mình vừa buồn cười.
Thở dài một tiếng, cẩn thận nhẹ nhàng chỉnh lại cho người kia tư thế thoải mái, lại cầm thảm đắp kín cho y. Ôn Khách Hành trong giấc mộng hình như có sở giác, bắt lấy tay áo Chu Tử Thư lầm bầm một tiếng. Chu Tử Thư để sát vào đi nghe, gọi chính là " A Nhứ". Lập tức mềm lòng thành một vũng nước, tức giận tản đi sạch sẽ, chỉ còn lại đầy ngập thương tiếc cùng ý nghĩ - yêu thương. Hắn nhẹ nhàng xoa mặt Ôn Khách Hành một chốc, cười nói:
" Thật sự là đồ ngốc! "