Chương 52

Giọng nói trầm khàn kết hợp với gương mặt đẹp trai khiến tôi không thể từ chối nổi, bàn tay tôi loay hoay gỡ chiếc thắt lưng ra khỏi hông anh.

Leng keng!

Chiếc thắt lưng làm bằng da của một thương hiệu nổi tiếng nào đó rơi xuống mặt đất. Vật đàn ông kia tôi càng ngày càng thấy rõ hơn...

"Cởϊ qυầи cho anh... "

Anh trong "chuyện đó" mạnh bạo tới vậy sao? Khí chất cùng mùi hương nam tính từ cơ thể anh tỏa ra tựa như một vị thần đang ra lệnh cho kẻ bề tôi vậy...

Tôi run rẩy làm theo lời anh nói, ngón tay vụng về kéo khóa quần của anh xuống, cuối cùng, chiếc quần âu cũng rơi xuống mặt đất, vậy là trên người anh chỉ còn duy nhất một chiếc quần mỏng màu đen. Vật to lớn đó càng hiện ra rõ ràng trước mặt tôi, giờ đây, tôi có thể nhìn rõ hình dáng và kích thước của nó...

Thực sự... quá kinh khủng!

Đôi chân dài thẳng tắp hiện ra trước mặt tôi khiến tôi nóng bừng. Cơ thể của anh quá đẹp, từng khúc một đều đẹp như được điêu khắc vậy, bỗng dưng... tôi lại cảm thấy tò mò về chuyện ấy... Tôi sao vậy nhỉ?

"Cởi nữa. "

Anh nói tới đây, tôi bắt đầu khựng lại...

Tôi chưa từng nhìn trực tiếp vật đàn ông đó dưới ánh đèn bao giờ nên có chút sợ hãi... Phần nữa là vì, nếu chúng tôi cứ tiếp tục phá vỡ giới hạn thế này... Tôi sợ là...

Như nắm bắt được suy nghĩ của tôi, anh lập tức kéo tay tôi rồi nhét thẳng vào chiếc quần đen.

"Á!"

Nóng! Nóng thật đấy! Tôi lập tức rụt tay lại vì vừa giật mình lại vừa sợ.

Anh không cho tôi một cơ hội để rụt tay lại, tay kia của anh nhẹ nhàng di chuyển tới hông rồi cởi lớp qυầи ɭóŧ xuống, cuối cùng, vật đàn ông sừng sững hiện ra trước mặt tôi...

"Khủng quá! "

Tôi bị shock tới mức thốt ra thành lời, bộ não còn chưa kịp chặn lại thì mồm tôi đã phun ra một câu vô liêm sỉ rồi. Tay kia của tôi lập tức đặt lên miệng che, nhiệt độ hai má bấy giờ của tôi như hấp được cả một cái bánh bao.

Anh bật cười trước lời khen của tôi, nó càng khiến cho tôi xấu hổ hơn nữa.

"Anh... Anh đừng cười nữa... "

Thẹn thùng chưa được bao lâu thì cái ý nghĩ chết tiệt về vật đàn ông lướt qua đầu tôi... Có phải là... hôm nay sẽ nằm gọn trong nơi ấy không?

Nghĩ vậy đầu tôi như xuất hiện một quả bom nổ chậm!

Lớn như thế... Làm sao có thể vừa chứ?

Mà không... Sao tôi lại có cái ý nghĩ như thế? Chẳng nhẽ đêm nay tôi định sẽ mất sao? Không... Không được... Tôi sợ lắm...

"Anh... chúng ta... không được đi quá giới hạn... "

Nghe tôi nói vậy, anh buông tay tôi ra, im bặt không nói gì. Chẳng nhẽ anh lại tha cho tôi dễ dàng như vậy sao?

Không!

Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì thì anh đã lao tới phủ lên người tôi một cách hung hăng, hai tay anh cầm lấy hai chân tôi giang ra để nó kẹp vào hông anh.

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy xòe liền thân màu trắng, vì vậy nên vật cứng cáp ngay lập tức chạm vào cô bé mỏng manh.

Anh tiến tới thì thầm bên tai tôi thật nóng bỏng:

"Anh yêu em... Hôm nay... nếu anh không có được em thì anh không phải là đàn ông... "

Tôi chưa kịp phản kháng thì đôi môi của anh đã tiến tới cắи ʍút̼ vành tai nhạy cảm của tôi khiến tôi sởn hết da gà:

"Á! Đừng... chỗ đó... em... "

Mặc kệ tôi nói, lưỡi của anh cứ làm loạn bên tai tôi, cho tới khi tôi nỉ non cầu xin anh thì anh mới chịu rời khỏi tai tôi mà di chuyển tới bờ môi tôi liếʍ mυ"ŧ, nụ hôn của anh thật ướŧ áŧ và quyến rũ. Tay kia anh cầm cự vật di chuyển xung quanh lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh. Tôi không thể nào chịu nổi sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt như này...

Ngứa... quá!

Tôi như rơi vào vực sâu không đáy, vùng vẫy mà không thể tìm cách thoát ra nổi... Không hiểu tại sao, nhưng tôi rất muốn...

Anh buông đôi môi sưng mọng của tôi ra, sau đó anh thuận tay kéo luôn chiếc quần con của tôi xuống. Tôi đỏ mặt vội lấy tay che chắn chỗ đó, dĩ nhiên, anh không hề để tôi thực hiện ý định đó, anh cầm chặt đôi tay tôi đặt lêи đỉиɦ đầu cố định.

Sau đó, anh nhanh chóng di chuyển xuống cổ tôi rồi thả những nụ hôn nhỏ vụn quanh đó, dần dần đôi môi của anh trườn xuống xương quai xanh rồi tiến tới ngực tôi.

Mỗi chỗ đầu lưỡi anh đi qua đều có một vết đỏ hồng hiện lên.

Anh ngậm lấy nhụy hoa hồng rồi cắn nhẹ, tôi không kìm chế nổi sự kí©h thí©ɧ này mà cựa quậy thân mình...

Tôi sợ... Sợ mình sẽ không thể ngăn cản được mình...

"Ưʍ... Đừng... Xin anh... Em không thể chịu nổi... "

Kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng dâng trào. Tôi như được anh dẫn lối vào một thiên đường nào đó, ở đó chỉ có những khoái lạc tột độ... Tôi... không thể tìm được lối ra...

"Gọi anh là chồng yêu. "

"Ưʍ... ư.... chồng... yêu... "

"Có muốn anh không? "

"Muốn... "

Từng tế bào trong cơ thể tôi như đang thôi thúc tôi nói ra câu nói đó...

"Anh yêu em, vợ yêu. "

Tôi mệt mỏi nằm nhoài người trên giường, còn anh thì phủ lên người tôi, hướng đôi mắt phủ đầy sương lên gương mặt tôi nhìn chằm chằm.

"Cho anh nhé, anh sẽ chịu trách nhiệm, vợ yêu của anh. "

Lời nói của anh tựa như một bản nhạc ngọt ngào nhất thế gian du dương bên tai tôi...

Làm sao tôi có thể từ chối anh vào lúc này? Trong khi bản thân tôi không còn sót lại một chút lý trí nào nữa...