An An ôm mặt mình chạy thật nhanh lên phòng.Cô nàng khoá trái cửa phòng lại.An An nằm dài trên giường úp mặt xuống gối khóc không thành tiếng.Cô nàng uất ức mắng thầm Ái Nha.Tại bà ta phá hoại tình cảm của chú cháu ta.Lúc nào chú cháu ta tình cảm thì bà ta cũng xuất hiện phá đám hết.Còn làm cho nụ hôn của chú cháu ta gián đoạn nữa chứ.Bây giờ lại bắt ta gọi bà ta là dì nữa.Bà đừng có mà mơ tưởng tôi kêu bà là dì đấy.Ta cũng biết âm mưu của bà ta là muốn thành vợ của chú ta.Nhưng có ta ở đây bà ta không được dành chú của ta.Nhớ đến chú lại tức thêm nữa,Chú lại vì mụ ta mà lớn tiếng mắng ta vô lễ.Lần đầu tiêng chú lại lớn tiếng mắng ta như thế.Thà chú mắng ta khi không có người khác đi.Đằng này chú mắng ta trước mặt bà ta mà còn vì bà ta mà đi mắng ta chứ.Lúc nãy ,nhìn thấy khuôn mặt cười ngạo đắt ý của bà ta, thì ta thấy phát nôn ra.Nàng nằm trên giường ngước mặt nhìn lên trần nhà.An An lấy tay quơ đi những giọt nước trên mặt.Cô nàng mở cửa phòng quyết định bỏ nhà đi ra ngoài.Hay đúng hơn An An muốn cho chú năn nĩ kêu mình về nhà.Nàng bước xuống lầu và đi lại cửa chính thì thấy bác Nguyễn đứng dưới lầu.An An ngơ ngác nhìn bác Nguyễn đưa đôi mắt sưng to nhìn bác.
_Thấy An An đi xuống mắt thì sưng đỏ lên.Bác Nguyễn lúc nãy cũng đã nghe Trần Viễn lớn tiếng với An An.Nghĩ là chắc hai chú cháu này lại có chuyện gì nữa rồi.Nên cô bé này mới khóc sưng cả mắt đây.Nhưng thấy An An đi xuống lầu hình như cô bé có ý định đi ra ngoài.Bác Nguyễn nhẹ giọng hỏi_Cháu định đi ra ngoài sao?_Nhiệm vụ của bác Nguyễn là đưa An An đi ra ngoài những lúc nàng muốn.
_An An nhìn thấy bác Nguyễn có ý định đưa mình ra ngoài.Nếu có bác Nguyễn đi theo liệu ta có trốn đi được không?.Nên cô nàng vội lắc đầu.Khuôn mặt buồn bã.giọng nói yếu ớt_Không.Cháu đi ra ngoài vườn ngồi hít thở không khí trong lành một chút_Cô nàng chỉ tay về phía những cây hoa hồng trông vườn.Trong vườn toàn là trồng hoa hồng,cô nàng thích hoa hồng từ nhỏ do đó Trần Viễn đã đích thân trồng hoa hồng cho cô cháu gái của mình vui.Mỗi khi thấy hoa hồng héo tàn là An An lại khóc lên,Làm cho Trần Viễn lo lắng và xót xa ,nên chàng đã nói với người chăm sóc vườn là:Khi thấy hoa gần tàn hãy cắt bỏ và nhớ tưới nước đầy đủ cho hoa.Khi nào rảnh thì Trần Viễn lại chăm sóc cho hoa.Còn không thì nhờ vào người chăm sóc vườn.
_Bác Nguyễn nhìn thấy cô bé như thế chắc là đang buồn phiền rồi.Nên ông cũng không hỏi nhiều._Vậy cháu ra vườn đi_Ông Nguyễn quay lưng lại và có ý định bước vào nhà.
_Tình hình thế này An An lại thấy không ổn ,Nếu lỡ đi đến cổng rào bác Nguyễn quay lại thì biết giải thích làm sao?nên cô bé vội nói trước khi ông Nguyễn bước vào nhà_Bác có thể làm cho cháu ly nước Cam được không?_Cô bé vô tư nói.Nhìn thấy Bác Nguyễn đã gật đầu.An An cười nhẹ như một thiên thần nhỏ vậy_Thế bác đi làm giúp cháu nha_Cô bé làm nũng đưa tay mình cầm lấy tay của Bác Nguyễn.Ông ấy cười nhẹ rồi bước vào trong bếp.
Nhìn thấy bác Nguyễn đi xa An An nhẹ nhàng bước đi ra ngoài cửa.Nhẹ nhàng khép cửa lại chạy một mạch ra ngoài đường lớn.Nhà cô nàng nằm trong khu phố nhà giàu,nên ở đây rất yên tỉnh và không náo nhịp.Cô bé không biết bây giờ nên đi đâu.Tim của An An lại đau lên do lúc nãy chạy quá nhanh.Đứng lại một chút tìm lại đủ nhịp tim cô bé tiếp tục bước đi qua những khu phố náo nhiệt bên đường thì có nhiều xe con chạy tấp nập không đủ thời gian để đếm bao nhiêu chiếc xe.Vội vàng đi cô bé mới hay mình không đem theo ví tiền và bản đồ.Quay đầu lại bước về hướng lúc nãy mình đã đi An An đi tìm lại con đường về nhà.Cô nàng thất vọng vô cùng không thể bỏ nhà đi được.Nếu bỏ đi không có tiền thì làm được gì.Đến khi đói thì có tiền đâu mà ăn.Cô bé tìm đường về nhà thấy mình đi vào một khu phố nhỏ vắng người.Đi mãi đi mãi mà không thấy được nhà mình đâu trời thì cũng đã không còn ánh nắng .Bụng thì kêu lên vài tiếng ột ột.An An tiếp tục đi tìm được về nhà,cô nàng run sợ vì biết mình đã đi lạc.Dù 18 tuổi rồi như truyện mù đường thì không bỏ được.
Nhìn thấy đèn xe của Trần Viễn sáng lên ở ngoài cửa.Mọi người làm trong nhà lo sợ.Từ sáng đến tối mọi người ai cũng nôn nóng đi tìm An An.Biết tìm không được thế nào anh mà về thì lại có chuyện lớn xảy ra.Mọi người làm lúc sáng đã tản ra đi tìm An An.Nhưng không ai tìm được cô nàng,nên chiều họ quyết định đi về.Mọi người đều đứng ngoài cửa run sợ.Xe của anh đậu vào trong nhà xe.Anh bước vào trong nhà.Nhìn thấy khuôn mặt lanh lùng của Trần Viễn ai cũng phát run.Nếu biết An An mất tích không biết Trần Viễn còn lạnh hơn thế nào nữa đây.
_Trần Viễn lạnh lùng hỏi_Mọi người như thế nào lại ở đây hết?_Anh cũng đang lo lắng không biết tìm cách nào mà năn nĩ đứa cháu gái bướng bĩnh này.Nhưng Trần Viễn hôm nay thấy mọi người có điều gì rất lạ.Anh đợi mãi không thấy ai trả lời nên cũng không nóng giận.Bấy giờ Trần Viễn đã nhìn xung quanh nhà mà không thấy An An đâu.Anh lên tiếng hỏi mọi người_An An đâu?_Anh bây giờ muốn tìm An An trước.Không biết con bé lại làm gì nữa.Lúc trưa Anh có cuộc họp lớn mà cứ nghĩ đến con bé thì lại không yên tâm.Nên cuộc họp cũng bị gián đoạn.Lại nghĩ đến An An thì thế nào con bé cũng khóc sưng cả mắt cho mà xem.Anh nghĩ đến đó lòng lại tự nhiên xót xa cho cô cháu gái nhỏ.
_Mọi người nghe Trần Viễn hỏi đến An An thì không khỏi sợ hải.Bác Nguyễn giọng nói hơi run_An An.. không ..có ở nhà
_Nghe đến An An không ở nhà.Khuôn mặt Trần Viễn không khỏi lo lắng_Thế An An đi đâu?
_Chúng tôi cũng không biết nữa_Mọi người đều đồng thanh.Chân thì đứng không vững và tim mọi người như muốn bay ra ngoài vì lo sợ.Dù biết TRần Viễn ít khi nóng giận.Nhưng những lúc giận lên thì như một ngọn núi lửa lớn lâu ngày bóc hoả vậy.
_Cái gì không biết..._Khuôn mặt Trần Viễn tái xanh lại.Lời nói đầy nóng giận anh hét lớn lên._An An đi lúc nào hả?_Bây giờ anh phải bình tĩnh mà tìm cách giải quyết.
Bác Nguyễn kể lại sự việc lúc sáng cho anh nghe.Khuôn mặt Trần Viễn biến đổi liên tục lúc thì xanh lúc thì u ám không một tí máu.Nghe bác Nguyễn kể xong.Anh không nói lời nào vội chạy ra gara lấy xe.Anh mở khoá xe và phóng nhanh đi ra ngoài.Trần Viễn trong lòng lo lắng không yên mặt thì không khỏi phẩn nộ giận dữ.Anh giận An An nhưng lo lắng thì nhiều hơn.Trần Viễn biết An An vì chuyện lúc sáng mà giận anh.Nhưng hôm nay con bé có vẻ rất giận lắm từ lúc trước đến nay chưa khi nào con bé giận dữ mà bỏ nhà đi hết.Hôm nay thì chắc con bé nó rất giận anh lắm nên mới bỏ đi.Trần Viễn cứ thế lái xe nhìn xung quanh đường tìm kiếm hình bóng nhỏ bé của cô cháu gái.Anh không khỏi hết lo lắng.An An từ nhỏ đã bị mù đường.Đi học thì lúc nào cũng có người đưa rước đi ra ngoài cũng thế.Liệu con bé nó có xảy ra chuyện gì không?An An cháu không được có việc gì đấy?Nhất định cháu phải an toàn nha An An?Cả người anh lo lắng mà mồ hôi thì cứ đổ ra đầy trán.
An An ngồi ở dưới một mái hiên.Cả người lạnh như băng.Cô nàng là một người dễ bệnh ra ngoài gió lâu thì sức khoẻ cô trở nên không tốt.Đặc biệt hôm nay là mùa đông mà gió thì cứ thổi mạnh.An An ngồi co rút lại lấy tay ôm lấy thân thể mình,người cô bé run lên.Một màu đen bao vây xung quanh cô nàng.Cô bé không khỏi sợ hải mọi kí ức đêm đó lại ùa về.Hai mặt An An bắt đầu nhòe đi lệ cứ thế rơi xuống.Cảm giác sợ hải bao trùm lấy An An lạnh! lạnh! lạnh người cô run lên từng cơn.Cô nàng trong lòng thầm gọi chú mình. Chú ơi cứu cứu An An lạnh quá chú ơi! An An ngồi co ro cả cơ thể chỉ còn lại cái lạnh ngự trị .Cả sợ hải và bóng tối điều bao quanh An An.