Chương 3: Đi Công Tác Một Tháng

- Bố ! Mẹ ! Tiểu Tỷ đến thăm hai người đây, hai người ở bên đó có khỏe không ạ, Tiểu Tỷ của bố mẹ sống rất tốt nên hai người yên tâm nhé....

Khương Tỷ nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống, sau đó ngồi xuống bắt đầu luyên thuyên nói chuyện với bố mẹ mình mặc dù không được đáp lại, mà cô bé nói rất nhiều cho đến khi Tần Ân quay lại đón thì cô bé mới ngừng nói chuyện, Khương Tỷ cúi đầu chào bố mẹ mình mới rời đi.

- Giờ còn phải về rồi, lần sau con sẽ đến thăm hai người, Tiểu Tỷ tạm biệt hai người

Ngay sau đó Tần Ân đưa cô bé đến một ngôi trường trông khá lớn vô cùng, và đây cũng là ngôi trường cấp 1 đứng top 2 về ngồi trường có danh tiếng nhất ở Trùng Khánh. Hai người đi xuống xe, cô bé hơi tò mò lên tiếng hỏi anh ta.

- Chú Ân, chú đưa cháu đến đây làm gì ạ ?

Nghe câu hỏi ngây thơ của Khương Tỷ thì Tần Ân lại lạnh lùng nói.

- Làm thủ tục nhập học cho Khương tiểu thư

- À dạ...

Khương Tỷ gãi đầu cười gượng, sau đó cùng Tần Ân đến văn phòng của thầy hiệu trưởng. Sau khi làm thủ tục nhập học xong cho Khương Tỷ, Tần Ân đưa cô bé trở về biệt thự Tây Cẩm, mà trước khi về anh ta có ghé tiệm sách mua vài thứ cho cô bé.

Lúc đi ngang tiệm bánh ngọt, Khương Tỷ không kiềm lòng được mà khẽ nuốt nước bọt nhưng không dám lên tiếng, mặc dù đang lái xe không thèm nhìn đến cô bé nhưng Tần Ân biết ý định của cô bé, anh ta không nói gì tấp vào lề đường.

Anh ta xuống xe vòng qua mở cửa xe cho cô bé, Khương Tỷ hơi nghênh mặt nhìn anh ta.

- Nhìn gì nữa, mau vào trong thôi sẵn phải Tiểu thư muốn ăn bánh sao ?

Khương Tỷ trố mắt kinh ngạc, sao anh ta lại biết cô bé muốn ăn bánh ngọt, nhưng không dám thắc mắc đành nhanh chóng đi vào trong cùng anh ta.

- Thích cái nào Khương tiểu thư cứ tùy ý chọn, tôi xin phép đi qua kia đợi

- Dạ cháu biết rồi

Tần Ân lạnh lùng rời đi, anh ta tìm ngồi một góc để quan sát cô bé đang chọn bánh ngọt. Khương Tỷ không thể kiềm lòng mình được khi mà tất cả bánh ngọt đều đẹp mắt và nhìn trông rất ngon, nghĩ đến bản thân có thể được ăn thoả thích khiến nước dãi của cô bé như muốn tuôn trào ra.

Khương Tỷ thì không ngừng chỉ cho nhân viên lấy hết cái bánh này đến cái bánh khác, đến lúc thanh toán Tần Ân nhanh chóng đi đến đưa cho nhân viên thẻ đen tính dụng của anh ta.



...

Khi trở về biệt thự Tây Cẩm, cô bé hứng khởi đem bịch bánh ngọt đi vào trong nhưng trong lúc đi ngang phòng khách thì bước chân nhỏ nhắn của Khương Tỷ khựng lại khi thấy ánh mắt hằm hè của Lục Cửu, cô bé chầm chậm giấu đi bịch bánh ngọt sau lưng mình.

Lục Cửu đứng dậy đi về phía trước, anh đưa tay ra.

- Cháu giấu gì sau lưng ? Mau đưa cho ta xem

- Dạ..dạ không có gì ạ

Lông mày rậm của anh khẽ nhướng lại, chứng tỏ anh đang rất kiên nhẫn.

- Ta không nói lần thứ hai

Lần này Khương Tỷ sợ thật sự, cô bé sợ hãi giơ bịch bánh ngọt trước mặt anh, Lục Cửu đột nhiên quay người lại để lại một câu khiến cho cô bé rất bất ngờ.

- Đem thứ này vào phòng ăn mà ăn đi

Cô bé tưởng anh sẽ mắng cô bé và sẽ không cho cô bé ăn những thứ này, Khương Tỷ nhẹ nhõm người nhanh chóng cầm bịch bánh ngọt đi thẳng vào phòng ăn, bước chân của anh khẽ khựng lại nhìn cô bé đang hứng hở chạy đi nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì.

Trong thư phòng, Lục Cửu đứng trước tấm kính chắp tay ra sau lưng, giọng trầm ấm vang lên.

- Tần Ân

- Dạ có thuộc hạ

Tần Ân nhanh chóng cúi đầu cung kính, Lục Cửu nhìn xa xăm lên bầu trời anh khẽ thở dài ngao ngán.

- Tối nay tôi sẽ bay sang Liên Bang Nga giải quyết một số công việc, chắc tầm một tháng tôi mới có thể trở về...vậy nên tôi giao một nhiệm vụ cho cậu, hãy chăm sóc cho cô bé Khương Tỷ kia

Nghe đến đây, Tần Ân vội vàng quỳ gối xuống nhất thời phản kháng.

- Đại ca, nhiệm vụ này xin Ngài hãy giao cho quản gia Trịnh được không ? Ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho Khương tiểu thư, thuốc hạ Tần Ân muốn đi cùng với Ngài

Lục Cửu quay người lại, khẽ thở hắt ra.



- Cậu mau đứng lên đi

Nhận lệnh anh ta nhanh chóng đứng dậy, Tần Ân biết anh đến Liên Bang Nga là giải quyết công việc nhưng sẽ có nguy hiểm, vậy nên anh ta muốn đi theo để bảo vệ tốt cho anh, Lục Cửu cũng biết điều này nhưng lần này anh không muốn Tần Ân đi.

- Tần Ân, đây là mệnh lệnh không được cãi lại mệnh lệnh

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết, cậu cứ chấp hành tốt chăm sóc Khương Tỷ đi

Mặc dù không cam tâm mấy nhưng anh ta đành cắn răng chấp nhận, anh ta thật sự muốn đi cùng anh để bảo vệ tốt cho anh không cho anh xảy ra bất trắc chuyện gì, đặt biệt là bị thương.

- Vâng, thuộc hạ đã rõ

Khoảng mười một giờ khuya, Lục Cửu với âu phục trang nghiêm chỉnh tề sau đó uy nghiêm bước lên xe và thuộc hạ của anh nhanh chóng đập ga xe chạy đi, bỗng bất ngờ Khương Tỷ chặn ngay trước đầu xe, khiến cho Thành Uý hốt hoảng vội phanh xe gấp.

Lục Cửu nhướng mày lạnh lùng lên tiếng.

- Có chuyện gì ?

Thành Uý hoảng hốt vội quay sang nhìn anh, khẩn trương nói.

- Dạ là Khương tiểu thư đang đứng chắn ngang trước mui xe

- Sao ?

Ánh mắt diều hâu của Lục Cửu lập tức tia về phía trước, rất nhanh thấy Khương Tỷ đang đứng trước đầu xe, người anh nồng nặc mùi thuốc súng bước xuống xe.

Lục Cửu nhất thời lớn tiếng quát.

- To gan ! Dám chắn ngang đường của ta sao, muốn đi gặp diêm vương sớm hay gì, mau cút về phòng ngủ cho ta...Nhanh lên !

Bị tiếng quát lớn của anh đã khiến cho Khương Tỷ sợ hãi không nhịn được đái mà đái trong quần ra, cô bé lặng lẽ rơi nước mắt nhưng đâu dám khóc thành tiếng.