- Happy birthday to you...happy birthday to you...chúc mừng sinh nhật Tiểu Tỷ của chúng ta..bố mẹ luôn chúc cho con muôn đời bình an, và tràn đầy hạnh phúc bên bố mẹ nhé...
Hai vợ chồng Khương Hữu đang lái xe đến địa điểm là khu camping để tổ chức sinh nhật cho con gái chín tuổi của bọn họ, cô bé mặc một chiếc váy trắng công chúa tay phồng trông thật đáng yêu làm sao trên môi không ngừng nở nụ cười tươi.
Ngồi trong xe, hai vợ chồng Khương Hữu khẽ hát chúc mừng sinh nhật cho con gái họ, cả gia đình ba người vui vẻ trong chiếc xe mà không hay biết nguy hiểm đang đến gần.
Vợ của Khương Hữu khẽ quay sang nhìn con gái mình, mỉm cười dịu dàng lên tiếng.
- Tiểu Tỷ có vui không khi được tổ chức sinh nhật tại camping hửm
- Dạ rất vui ạ, con thật sự rất háo hức muốn đến nơi ạ
Tiếp theo đó là tràn ngập tiếng cười của hai vợ chồng Khương Hữu, chiếc xe chạy gần đến nơi nhưng đột ngột có một chiếc xe tải lớn đang lao về phía bọn họ, hình như chiếc xe đó mất lái. Vợ của Khương Hữu kinh hãi ôm chầm lấy con gái mình, còn Khương Hữu nhanh chóng đánh tay lái về phía bên phải nhưng không kịp rồi.
- Không được...
Khương Hữu hét lên thật lớn, nhưng tiếp theo đó hắn che chắn ôm lấy hai mẹ con để bảo vệ hai người họ.
Rầm...bùm...bùm...
Chiếc xe của Khương Hữu bị lật ngược và đang bốc khói nghi ngút, hắn gượng người mặc kệ bên ngực trái của hắn đang bị vật nhọn đâm vào nhưng hắn vẫn cố gắng lay người vợ của hắn. Nhưng mà trên đầu vợ hắn chảy rất nhiều máu, cô ấy đã tắt thở từ lâu, chỉ còn con gái hắn đang bất động..
Rất nhanh xe cứu thương và đội cứu hộ, và xe cảnh sát đã đến hiện trường tai nạn, các cảnh sát nhanh chóng tiến hành điều tra và hợp sức kéo những người bên trong chiếc xe ra.
Bỗng từ đâu xuất hiện một chiếc siêu xe Rolls-Royce Sweptail màu đen đậu ngay hiện trường, một người đàn ông vội vàng xuống xe rồi vòng qua mở cửa xe cho một người đàn ông quyền lực. Cửa xe được mở ra, người đàn ông bên trong xe từ từ bước ra, mà người đàn ông này cao 1m88 tiến về phía chỗ cảnh sát.
- Tôi có thể vào trong được không ?
Mấy người cảnh sát thái độ đối với người đàn ông này vô cùng dè chừng, không dám từ chối vì uy lực trên người anh lại rất đáng sợ, suýt chút nữa khiến cảnh sát cũng không chống đỡ nổi áp lực này.
- Dạ được chứ thưa Ngài Lục
Lục Cửu không nói nhiều nhanh chóng đi đến chiếc xe của Khương Hữu, lúc này anh không thể bình tĩnh được nữa khi thấy người anh em của mình đang trong tình trạng nguy kịch, anh nhướng mày thẳng thần dùng một chân đập mạnh vào cửa xe, anh thành công đưa Khương Hữu ra ngoài.
- Hữu, cậu còn thở chứ ?
Khương Hữu được đưa lên xe đẩy nằm, bỗng hắn nắm chặt lấy tay Lục Cửu.
- Cửu, cứu...cứu vợ con của tôi...
Ngay lúc này anh mới phát hiện vẫn còn vợ con của Khương Hữu, anh nhanh chóng cùng vệ sĩ của mình và cảnh sát phụ giúp anh kéo hai mẹ con ra, khó khăn lắm mới kéo được vợ của Khương Hữu, còn cô bé cũng được kéo ra.
Nhưng vợ của Khương Hữu đã tắt thở từ lâu, còn con của hắn vẫn còn thở chỉ là đang bất động, Lục Cửu bước chân dài đến chỗ Khương Hữu.
Anh cất giọng nhàn nhạt.
- Cậu còn ổn không Hữu ?
- Cửu, tôi có một thỉnh cầu với cậu
Lục Cửu khẽ nhướng mày.
- Hửm ? Thỉnh cầu gì cậu nói đi
Đến lúc này Khương Hữu khẽ ho một tiếng, máu từ trong miệng hộc ra, hơi thở của hắn dần dần yếu đi đôi mắt cũng trở nên dần tối, hắn gắng gượng phải nói lời này với người anh em của hắn.
- Cậu hãy giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Tỷ, bởi con bé không còn người thân nào cả...cậu làm được không ?
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu !
Khương Hữu mỉm cười trong mãn nguyện, hắn từ từ nhắm mắt buông xuôi, Lục Cửu hoảng hốt kêu gào tên hắn.
...
Một tuần sau, cô bé Khương Tỷ sau một tuần hôn mê thì cuối cùng cũng tỉnh lại, trên trán cô bé vẫn còn đang bị thương khi tỉnh lại cô bé liền ngồi dậy nên kinh động đến vết thương.
Cô bé ngồi trên giường như người mất hồn, không hề nháo nhào lên mà chọn cách im lặng. Vệ sĩ của Lục Cửu thấy cô bé đã tỉnh lại, hắn ta lấy điện thoại ra gọi thông báo cho anh.
- Anh Lục, hiện tại Khương tiểu thư đã tỉnh lại
- Ừ
Người đầu dây bên kia chỉ phun một câu lạnh nhạt rồi cúp máy.
Khoảng chừng mười lăm phút sau Lục Cửu đã ngồi ngay trước mặt cô bé Khương Tỷ, anh ngồi vắt chéo chân khoanh tay trước ngực không mấy bận tâm đến cô, anh hờ hững nói.
- Bố và Mẹ cháu không còn nữa..
Nhưng Khương Tỷ vẫn không hề phản ứng gì ngoài ngồi im lặng như kiểu cô bé đã biết trước điều này, Lục Cửu thoáng chốc thích thú khẽ nhếch môi cười nhạt.
Anh đứng dậy liếc sang trợ thủ đắc lực của mình, cũng chính là Tần Ân người đàn ông đã theo chân anh suốt mười năm qua, anh dặn dò.
- Cậu hỏi bác sĩ có thể làm thủ tục xuất viện được chưa ? Sau đó đưa cô bé này đến biệt thự Tây Cẩm
- Đã rõ thưa anh Lục
Lục Cửu không nói gì thêm nhanh chóng rời đi, bốn tên vệ sĩ cũng đi theo sau anh.