Cuối tháng ba có một đợt xuân hàn.
Không khí lạnh quét sạch cả thành phố, tôi mặc ít áo nên cũng ho khan theo.
Mọi người đều đang giành giật từng giây để cày đề, tôi không muốn làm chuyện bé xé ra to, đến phòng y tế lấy ít thuốc cảm rồi nhanh chóng quay về phòng học.
Lịch đếm ngược 100 ngày thi Đại học đã được dán bên cạnh bảng đen, con số màu đỏ đó đang lặng lẽ thúc giục chúng tôi —
Một tấc thời gian là một tấc vàng.
Hoặc là, có vài thứ càng mộc mạc thì càng hung ác.
Hơn được một điểm là xử lý được ngàn người.
Tôi tách vỏ lấy thuốc con nhộng ra uống rồi tiếp tục làm đề.
Dưới sự chỉ điểm của Đường Hà, thành tích Vật lý của tôi đã được nâng cao.
Khi giảng đề cho tôi, anh luôn dùng bốn lượng đẩy ngàn cân, có thể chỉ ra chỗ sai trong tư duy của tôi một cách dễ dàng.
Suy nghĩ không tự chủ được mà bay về cuối tuần trước, anh cầm lấy mấy đề thi mô phỏng giúp tôi phân tích.
Tôi thi cũng không được tính là tốt, muốn thi đậu vào trường cũ của anh thì càng là chuyện viển vông.
Cho nên khi đó tôi vô cùng uể oải.
Đường Hà đang giảng đề, tiếng trả lời của tôi càng ngày càng nhỏ.
Anh đặt bút xuống: “Em phải tập trung một chút.”
Sau đó thấy rõ khuôn mặt tôi, giọng nói đột nhiên im bặt, anh rất bất đắc dĩ mà kéo tôi ngồi lên đùi anh, nhỏ giọng hỏi: “Là do tôi nghiêm khắc quá sao?”
Tôi cầm khăn giấy che mắt: “Chú không nghiêm khắc, là do em quá kém. Em rất muốn đến chỗ chú từng học, nhưng mà hình như không làm được.”
Đường Hà ngẩn người, đưa tay ôm lấy tôi: “Em…”
Tôi cho rằng anh muốn nói tôi cố chấp, hoặc là khuyên tôi bằng mấy lời cũ mèm như “Ai cũng có sở trường riêng”, “Cho dù là phong cảnh gì thì cũng là phong cảnh đẹp”.
Không ngờ sau khi ôm lấy tôi, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Em thật sự rất tốt.”
Mà tôi cũng vì câu nói đó mà hoàn toàn quên việc rơi nước mắt, chỉ đang tự hỏi xem rốt cuộc tôi tốt chỗ nào.
Cùng với, vì sao bây giờ tôi lại ngồi trên đùi anh…
“Nghĩ gì vậy Ngưng Ức?” Bạn cùng bàn đẩy đẩy tôi, lại chu môi: “Thầy giáo đến rồi, mặt cậu đỏ quá.”
Tôi chạm vào mặt mình, quả thật rất nóng.
Bạn cùng bàn nói: “Có phải cậu sốt rồi không?”
Giọng nói cậu ấy hơi lớn, thầy cũng nhìn qua, tôi giật mình, vội nói: “Không sốt.”
Nhưng thật sự rất mệt.
Tiết này ôn tập Sinh học, thầy giáo đang phân tích đề.
Đầu óc choáng váng, không kiềm chế được mà rơi xuống bàn.
Tôi không ngừng véo lòng bàn tay mình mới khiến cho mình gắng gượng được chút tỉnh táo, chống đỡ đến hết tiết.
Sau khi thầy đi ra khỏi phòng học, tôi đặt bút xuống, tùy tiện nằm sấp, một giây đồng hồ thôi là đã ngủ mất.
Giấc mơ rất hỗn loạn, khi chuông vào học vang lên thì tôi mới tỉnh lại.
Duỗi lưng thẳng lên thì cảm thấy có chiếc áo trượt xuống từ bờ vai.
Tôi vô thức đưa tay túm lấy, phát hiện ra đây không phải là áo khoác của tôi.
Bạn cùng bàn chỉ vào hộp thuốc trong túi bút của tôi, nói nhỏ: “Hàn Châu đã đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu đó… Ôi, đừng quay đầu, thầy chủ nhiệm đang nhìn đó, áo trong tay cậu cũng là của cậu ấy.”
Cậu ấy lấy sách che miệng, lại thổn thức: “Lam Ngưng Ức à Lam Ngưng Ức, kiếp trước cậu đã tích đức gì vậy, Hàn Châu chạy đi lấy thuốc cho cậu, cậu nói xem, cậu ấy đã biết cậu thích người khác rồi, sao vẫn có thể tốt với cậu như vậy chứ.”
Huyệt thái dương co giật đau đớn, tôi ngắt lời cậu ấy: “Cậu đừng nói nữa được không…”
Cậu ấy rất giỏi nhìn mặt nói chuyện, lập tức nhỏ giọng: “Có phải khó chịu lắm không? Đừng ráng nữa, đợi lát nữa bảo thầy chủ nhiệm gọi điện thoại cho bố mẹ cậu, xin nghỉ phép chính đáng.”
Thật ra tôi có mang theo điện thoại.
Nói chính xác hơn, phần lớn các bạn trong lớp đều mang theo điện thoại.
Chỉ là trường học có lệnh cấm nghiêm, cho nên sau khi hết giờ học, tôi vẫn vô cùng đáng thương hỏi mượn điện thoại của thầy chủ nhiệm.
Thầy đo nhiệt độ cho tôi, vừa thấy đã sốt tới 38,7 độ thì lập tức cho tôi mượn điện thoại.
Theo bản năng vẫn gọi cho mẹ.
Một lúc lâu sau bà mới bắt máy, bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, mẹ mới nghe tôi nói được hai câu thì đã ngắt lời tôi.
“Mẹ đang đi siêu âm 4D, nếu như con không nghiêm trọng thì tự đi bệnh viện khám đi, hoặc là bảo thầy đưa con đi.”
Nhưng mẹ ơi, câu đầu tiên con nói chính là, con đang sốt cao mà…
Lúc này đã hơi đứng không vững nữa, tôi vịn vào nắm tay của ghế, cố gắng lắm mới khiến mình không khóc lên.
“Được ạ.”
Bên kia điện thoại không có quá nhiều lưu luyến, nhanh chóng cúp máy.
Tôi chống trán lên mặt bàn, màn hình điện thoại có chút méo mó rồi, sau đó nước mắt nhỏ xuống, nện vào bàn phím bấm số.
Khi Đường Hà tới, tôi đã về lớp.
Đang thu dọn đề bài chưa kịp làm, đề làm sai chưa sửa lại, sổ tay từ ngữ chưa học xong.
Vì đầu óc vô cùng choáng váng, lại đang là giờ nghỉ ăn cơm buổi tối, trong ngoài phòng học đều rất ồn ào.
Cho nên Đường Hà đứng ngoài cửa gọi tôi vài tiếng, tôi cũng không nghe thấy.
Tôi chỉ cảm thấy phòng học đột nhiên rất yên tĩnh.
Khi nhét quyển sách cuối cùng vào cặp thì có một người đứng bên cạnh.
Mặc đồ đen, trong tay cầm chiếc khăn choàng cổ Hello Kitty màu hồng nhạt không ăn nhập gì.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, phản ứng hơi chậm chạp.
Đường Hà khom lưng, choàng chiếc khăn choàng lên cổ tôi từng vòng một, nhẹ nhàng nói: “Ngưng Ức, chúng ta về nhà thôi.”
Ánh sáng trắng như tuyết của đèn tiết kiệm năng lượng chiếu từ trên xuống, ánh sáng và bóng tối trên mặt anh phân chia rõ ràng.
Vì vậy khiến cho chút dịu dàng trong đôi mắt đen nhánh đó cũng vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng đến mức khiến người ta muốn khóc.
*
Bác sĩ nói, truyền dịch nhanh khỏi nhưng không tốt cho cơ thể.
Uống thuốc hiệu quả chậm, nhưng…
Tôi không chờ ông ấy nói ra vế sau chữ “Nhưng” thì đã bày tỏ tôi muốn truyền dịch.
Đường Hà từ chối cho ý kiến, chỉ là khi y tá đâm kim cho tôi, anh đưa tay che mắt tôi lại.
Sau đó rất nhẹ nhàng mà ôm cả người tôi vào lòng.
Y tá cười lên, dặn dò: “Ba tiếng là hết, truyền hết rồi thì gọi tôi, còn một gói thuốc nữa phải truyền.”
Tôi cực kỳ buồn ngủ, Đường Hà lấy tấm chăn từ trong xe, nhẹ nhàng khoác lên người tôi.
Trong phòng truyền nước không có nhiều người, anh dứt khoát ngồi bên cạnh tôi, để tôi gối lên vai anh ngủ.
Tôi không còn sức để thẹn thùng hay là kiêng kỵ việc có thể bị ai đó nhìn thấy, nắm chặt tay anh, nhanh chóng rơi vào giấc mộng.
Tôi mơ thấy mình trước khi đến trường thi, đang nôn nóng lật sách ôn tập.
Lật trang đầu tiên ra làm bài, đề bài không phải là kiến thức, mà là một câu nói thế này.
“Thần linh trong tuyết nói, không có ai để ôm mới là đường cùng.”
Câu nói đó khiến tôi đứng ngoài trường thi thất thần rất lâu, đám người rộn ràng đi lướt qua bờ vai tôi tiến vào phòng học, tôi lo lắng quay đầu tìm kiếm, nhưng làm thế nào cũng không tìm được người tôi muốn gặp.
…
Tôi đột nhiên mở mắt, một cơn ho khan kéo tới không thể nén được.
Tôi đó đến mức ngửa đầu, trong lúc vô tình kéo theo cánh tay, trên mu bàn tay truyền đến cơn đau dữ dội.
Đường Hà vỗ nhẹ lên lưng tôi, lông mày nhíu lại thật chặt.
Cuối cùng đợi đến khi cơn ho dừng lại, Đường Hà vặn mở nắp bình giữ nhiệt ra, đưa cho tôi: “Làm thấm giọng đi.”
Tôi không nhận lấy mà giang hai tay, ôm chặt lấy anh.
Cơn ho khan khiến nước mắt sinh lý còn vương ở khóe mắt, sự khổ sở khi liên tục tìm kiếm nhưng mãi không thấy bóng dáng trong mơ ấy lại biến mất.
Thần linh trong mơ nói, không có ai để ôm chính là đường cùng.
Vậy thì giờ phút này tôi và anh ôm nhau, cuộc đời chắc chắn không đến mức tứ cố vô thân, đúng không?
Đường Hà sửng sốt, sau đó cũng ôm lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng hả?”
Tôi không lên tiếng, chỉ biết ôm anh chặt thêm một chút.
“Chú nhỏ…” Chỉ là gọi anh thôi đã chợt muốn khóc rồi.
Mà l*иg ngực anh vẫn vững vàng ấm áp như thế, anh không hỏi nguyên nhân, không truy cứu, không hề ra điều kiện mà làm cảng tránh gió cho tôi.
Đường Hà sờ lên đầu tôi, nói: “Tôi đưa em về nhà truyền dịch được không?”
Tôi nghẹn ngào gật đầu: “Được ạ.”
Sau đó tôi nghe thấy có người nổi cáu gọi tên tôi: “Lam Ngưng Ức!”
Tôi sợ sệt ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ và bố dượng bên cạnh bà.
Tôi bối rối kết thúc cái ôm này.
Rõ ràng là Đường Hà cũng nghe thấy có người gọi tôi, anh quay đầu, thấy rõ mẹ tôi vừa vội vừa tức, bố dượng với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay sau đó, anh cầm chặt tay tôi, kéo tôi đến sau lưng anh.
Mẹ đỡ bụng đi đến, bố dượng muốn đỡ bà, bị bà thở hổn hển hất ra.
“Hai đứa có chuyện gì vậy?”
Bố dượng đi theo sau cố gắng hòa giải: “Không phải Ngưng Ức nói sốt cao à, chắc chắn là đến khám bệnh rồi.”
Mẹ nổi giận đùng đùng: “Khám bệnh thì sao lại ôm nhau như vậy?!”
Giọng nói vừa sắc bén vừa chói tai, trùng khớp với đoạn ngắn khi bà và bố cãi nhau thậm chí là đánh nhau.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như nghe thấy tiếng khóc của mình lúc trước.
Tay tôi bị nắm rất chặt, có sự ấm áp truyền đến.
Vững vàng, kéo tôi về với hiện thực.
Đường Hà đón nhận ánh mắt của mẹ tôi, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Là tôi đang theo đuổi Ngưng Ức.”
Mẹ cứng đờ lại, hung hăng trừng Đường Hà và bố dượng, sau đó nhìn tôi chằm chằm: “Mày thì sao? Lam Ngưng Ức, mày nói đi!”
Thái dương tôi vô cùng đau đớn, nhịp tim cực kỳ nhanh, mấy lần mở miệng, cuối cùng cũng tìm về được giọng nói.
“Con thích Đường Hà.”
Những lần này đã được tôi viết vô số lần trong nhật ký và trong mơ.
Lần này, cuối cùng tôi cũng nói ra được.
Vẻ mặt mẹ thay đổi: “Nó là chú nhỏ của mày, mày là cháu gái của nó!”
Nói xong, bà giơ tay lên thật cao —
Tôi không trốn tránh, lại vô thức nhắm mắt lại.
Cơn đau như trong dự đoán không đến, tôi mở mắt, nhìn thấy Đường Hà cầm cổ tay bà.
Đường Hà nói: “Chị có thể đánh tôi, đừng đánh cô ấy, cô ấy đang bệnh.”
Mẹ tôi giận quá mà cười lên: “Được, hai đứa tình cảm sâu nặng. Tôi hỏi chú, người loạn lân với cháu gái là tôi à? Người làm sai là tôi à?”
Bố dượng ho khan một tiếng, đưa mắt ra hiệu: “Đường Hà, xin lỗi chị dâu đi.”
Đường Hà im lặng một lúc rồi nói: “Tôi sẽ không vì chuyện tôi yêu Ngưng Ức mà xin lỗi.”
Sắc mặt mẹ u ám, không nói chuyện với anh nữa mà đưa tay kéo tôi.
Bà đang mang thai, tôi không dám giãy giụa, bị bà kéo đi về phía trước mấy bước.
Mu bàn tay truyền đến cơn đau nhói, dây truyền dịch bị kéo thành một đường thẳng, kim truyền thấm ra từng vết máu.
Tôi nén cơn đau nói: “Mẹ, chờ đã.”
Cơn giận của bà vẫn chưa tan, đánh vào vai tôi: “Mặt mũi của tao đều bị mày vứt sạch rồi! Mày còn mặt mũi nói chờ hả?!”
Thoáng thấy Đường Hà nhíu mày thật chặt, bước lên muốn nói gì đó.
Nhưng y tá vừa rồi giúp tôi truyền dịch lại đi tới từ phía đối diện, hồn nhiên không hay biết gì mà mở miệng: “Đừng đi chứ, không phải cô đã nói với con rồi sao, còn một túi dịch nữa phải truyền đó — Shhh, tay con sao vậy? Cô là mẹ của con bé à? Buông tay ra, nhìn tay con gái cô chảy máu hết rồi này!”
Mẹ tôi sửng sốt, giống như mới nhìn thấy tôi đang truyền dịch, hậm hực buông tay.
Y tá cũng không còn nhỏ tuổi nữa, vừa giúp tôi xử lý kim tiêm, vừa nói liên miên lải nhải: “Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Vừa tới là ra tay ngay à? Nơi này là bệnh viện, có chuyện gì mà không thể con gái cô khỏi bệnh rồi về nhà nói? Cô có biết vừa rồi con gái cô đo nhiệt độ ra bao nhiêu không? 38,7 độ đấy!”
Mẹ tôi quay mặt đi, không nói gì.
Y tá muốn treo túi dịch thứ hai cho tôi, tôi cố gắng cười một tiếng: “Cảm ơn cô, con không truyền nữa, con về nhà trước đây.”
Ban nãy náo động quá lớn, bệnh nhân và người nhà trong phòng truyền nước đều nhìn qua đây, tôi không muốn làm ầm ĩ quá khó coi.
Mẹ nói giọng lạnh như băng: “Mày giả vờ đáng thương cho ai xem?”
Trái tim bị tảng băng sắc bén đâm vào.
Tôi tự mình cười lên: “Thì ra là con đang giả vờ đáng thương.”
Nước mắt cũng rơi xuống theo, cảm thấy hít thở cũng có chút tốn sức.
Điện thoại rung lên vào thời điểm này, có tin nhắn mới.
Tôi mở ra xem.
Đến từ WeChat “Bố”.
“Cho tao mượn ba ngàn, mẹ nó lại bị nợ lương rồi.”