Chương 1

Năm đó tôi mười bảy tuổi, học lớp 11.

Bố mẹ đã rạn nứt tình cảm nhiều năm cuối cùng cũng quyết định ly hôn.

Không ai muốn nhận tôi, nhưng đều chỉ vào mặt đối phương mắng không xứng làm cha mẹ.

Sau khi trải qua cuộc cãi vã thậm chí là đánh nhau, bọn họ cuối cùng cũng thỏa thuận, mẹ sẽ nuôi tôi đến năm tôi mười tám tuổi, qua mười tám tuổi, tôi sẽ theo bố.

Chưa được vài tháng, tôi đã theo mẹ vào nhà bố dượng.

Bố dượng là bạn học cấp 3 của bà, rất giàu, vô cùng khách sáo, cũng vô cùng xa cách với tôi.

Ngày Đường Hà đến nhà, kỳ thi cuối kỳ vừa có điểm.

Môn Vật lý vẫn không đạt chuẩn…

Khi đang phát sầu xem nên giải thích với mẹ thế nào về thành tích Vật lý thì cửa nhà mở ra từ bên trong.

Một người chị họ bên nhà bố dượng muốn ra ngoài mua pháo hoa, nhìn thấy tôi thì cười kéo tôi vào trong.

“Chú nhỏ, cháu giới thiệu với chú trước nè, đây chính là con gái của bác cả, Ngưng Ức.”

Lại nhìn về phía tôi: “Đây chính là chú họ nhỏ tuổi nhất trong nhà chúng ta, học Tiến sĩ Vật lý ở Viện Kỹ thuật liên bang Thụy Sĩ, Ngưng Ức, chị từng nói với em rồi nhỉ?”

Hình như là từng nói rồi, tôi lờ mờ nhớ được người này rất thông minh, tính khí rất xấu.

Nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên.

Tôi sững sờ nhìn người đàn ông lạ lẫm được vây quanh giữa rất nhiều anh chị em họ.

Anh cao lại gầy, mặc một chiếc áo sơ mi chất tơ, mắt mũi đều cực kỳ đẹp, cả người trông lơi lười biếng lạnh nhạt.

Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng quá cao, anh đã mở hai chiếc cúc áo, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.

Không hề giống với những thầy giáo dạy Vật lý đi giày thể thao mặc âu phục trong trường…

Quả thật giống như kiểu bên ngoài nhã nhặn bên trong xấu xa trong phim truyền hình điện ảnh.

Tôi chậm chạp không nói gì, anh nhướn mày, mở miệng trước: “Chào cháu Ngưng Ức. Chúc là Đường Hà.”

Tôi nhận ra mình đang thất thần, vội vàng nói: “Chào chú nhỏ ạ.”

Chị họ tinh mắt, rút bài thi từ tay tôi: “Đây là gì vậy?”

Tôi muốn cướp lại nhưng không kịp nữa.

Số 47 đỏ tươi cứ xuất hiện một cách sáng loáng như vậy trong buổi tụ họp của đại gia đình.

Hơn nữa còn là ở nhà bố dượng.

Mẹ đã dặn đi dặn lại là không được khiến bà mất mặt trong nhà bố dượng.

Chị họ cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, trả bài thi lại cho tôi: “Ha ha, sao lại là bài thi Vật lý.”

Sắc mặt của mẹ rất khó coi, hung ác nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ngượng ngùng đến mức không ngẩng đầu lên được.

Lại nghe thấy Đường Hà nói: “Trước kia chú cũng từng thi được điểm này.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, người xung quanh càng khó mà tin nổi.

Đường Hà vô cùng thản nhiên, nhớ lại nói: “Lúc chú vừa mới lên lớp 10, môn Chính trị chỉ thi được hơn 47 điểm.”

Không biết là người em họ nào kinh ngạc thốt lên: “Chú nhỏ ơi chú còn có lịch sử này nữa à!”

Anh nhún vai: “Cho nên, ông trời đều công bằng, đúng không?”

Trọng tâm câu chuyện nhanh chóng được chuyển sang “Môn tự nhiên và môn xã hội cái nào dễ học hơn”.

Không còn ai chú ý đến thành tích không tốt của tôi nữa, sắc mặt của mẹ cũng dịu đi, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hà từ đầu đến cuối không nhìn bên này nữa, tôi lại không khỏi nghĩ đến lời đánh giá của chị họ dành cho anh trước đó.

Hình như, tính khí của anh cũng không xấu lắm mà.

*

Ăn cơm xong, tôi đi vào phòng bếp giúp mẹ rửa chén.

Chị họ lái xe mua rất nhiều pháo hoa về, gọi tôi cùng đi ra ngoài chơi, tôi xua tay: “Không cần đâu ạ các chị đi đi.”

Bồn rửa chén của phòng bếp hướng ra bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng cười của nhóm anh chị em họ, còn có thể nhìn thấy chút ánh sáng của pháo hoa.

Lau sạch sẽ nước trên chiếc chén cuối cùng, tôi xoay người, chuẩn bị đặt lên kệ.

Suýt nữa va vào một người.

Đường Hà kéo lấy tôi bằng một tay, tay kia đỡ chiếc chén một cách vững vàng.

Tôi lẩm bẩm: “May mà chưa vỡ.”

Mẹ từng nhắc nhở tôi, bộ đồ ăn trong nhà bố dượng rất đắt, mỗi một cái chén đều khác nhau, bị hỏng mất một cái thì nguyên một bộ cũng không còn ý nghĩa nữa.

Đường Hà lại nói: “Nếu như vỡ, đâm vào tay sẽ đau lắm.”

Giọng nói của anh rất có chất cảm, vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi mới chú ý tới, tôi vẫn còn ở trong lòng anh.

Trên người anh có mùi khói lửa rất nhạt, mang theo cảm giác thấu xương của gió lạnh.

Tôi hơi đỏ mặt.

Đường Hà nhanh chóng thả tôi ra, hỏi: “Sao không đi chơi pháo hoa?”

Chú ý đến chiếc chén trên tay tôi, anh suy tư một lát rồi nói: “Chú vẫn nhớ nhà cháu mỗi ngày sẽ mời nhân viên làm theo giờ đến làm vệ sinh mà.”

Tôi đáp: “Bình thường họ đến vào ban ngày, nhưng mẹ không thích chén đũa chất đống trong phòng bếp.”

Đường Hà hỏi: “Vậy thì bây giờ dọn dẹp xong rồi chứ?”

Tôi gật đầu.

Anh nói: “Đi chơi pháo hoa đi, Tư Tư đã giữ lại que cầm tay cho cháu đó.”

Tư Tư chính là người chị họ thích nói chuyện đó.

Không khỏi cảm thấy hân hoan, tôi mặc áo khoác, cùng anh đi xuống lầu.

Đám chị họ Tư Tư quả nhiên vẫn còn ở trong sân, vây quanh các loại pháo, vừa cười vừa nhảy.

Đường Hà gọi một tiếng: “Đường Tư Tư.”

Chị Tư Tư nhìn thấy là anh thì lập tức lấy ra một bó que cầm tay từ trong túi, chạy qua.

“Chú nhỏ, giữ lại cho chú này.”

Đường Hà không nhận, liếc chị ấy một cái, dáng vẻ muốn cười lại không cười: “Không phải cháu nói muốn cho Ngưng Ức à?”

Chị Tư Tư sửng sốt, vỗ đầu một cái: “Đúng đúng đúng, do cháu nói.”

Chị ấy đưa pháo que cầm tay cho tôi, rất thân thiện nói: “Đi thôi Ngưng Ức, chúng ta đi chơi pháo hoa.”

Tôi bị chị ấy kéo đi về phía trước, không biết thế nào, phía trước rõ ràng có tiếng cười rộn rã và ánh sáng xán lạn, mà tôi lại không nhịn được mà quay đầu.

Ở nơi yên tĩnh im ắng, Đường Hà đứng dưới bóng cây, châm một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, lại không hề hút.

*

Mấy ngày sau, mẹ nói cho tôi biết, bố dượng định mời một gia sư Vật lý cho tôi.

“Môn Vật lý của mày cũng kém quá. Mẹ nói cho mày biết, trong nhà của chú Đường mày toàn tốt nghiệp trường 211, 985 (*), nếu như ngay cả giai đoạn một (**) mà mày cũng không thi đậu được thì sớm ngày cút về chỗ bố mày đi.”

(*) Dự án 211 là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21. Dự án 985 là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp thế giới.

(**) Thi lên đại học có 4 giai đoạn: Giai đoạn một là xét tuyển vào các trường Đại học trọng điểm, giai đoạn hai là xét tuyển vào các trường Đại học tổng quát, giai đoạn ba là giai đoạn xét tuyển vào các trường tư thục và cao đẳng trung cấp, giai đoạn bốn là xét tuyển vào các trường cao đẳng, cao đẳng nghề.

Bà ấy tức giận vỗ mạnh bài thi lên bàn tôi: “Nếu như mời gia sư cho mày mà mày còn không thi đậu nữa thì sau này đừng bước vào cái nhà này nữa!”

Tôi im lặng cúi đầu.

Đột nhiên nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm lớp mới từng xoắn xuýt hỏi tôi, rõ ràng là tôi học môn xã hội tốt hơn môn tự nhiên rất nhiều, vì sao lúc trước không chọn khối xã hội mà phải tới học khối tự nhiên.

Lúc đó tôi nhỏ giọng trả lời: “Vì mẹ nói học khối tự nhiên có thể tìm được công việc lương cao.”

Thầy ngạc nhiên nói: “Ở độ tuổi này mà em đã bắt đầu dùng tiền lương để cân nhắc lựa chọn rồi sao?”

Tôi chỉ ngượng ngùng cười cười.

Tôi rất cần tiền.

Vô cùng cần.

Nhưng, bài thi 47 điểm và tiếng gầm thét của mẹ trước mặt như đang không ngừng nhắc nhở tôi, tôi không có tư cách tìm công việc lương cao.

Cửa bị đóng lại thật mạnh.

Bài thi dần bị bóp méo hình dạng, từng giọt nước mắt rơi trên những dấu gạch chéo đỏ.

Tôi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với chính mình: “Không khóc, không sao, không sao cả, chỉ cần cố gắng học thì nhất định có thể thi tốt.”

Nước mắt càng thêm tuôn trào, tôi chậm rãi ngồi xuống, hai tay vòng lại ôm lấy vai mình, khẽ vỗ.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi có thể giả vờ như là bố hoặc mẹ đang ôm tôi.

Mà tôi cũng không phải đang tự mình lầm bầm, thật ra là bọn họ đang nhẹ giọng cổ vũ tôi.



Gia sư đã hẹn đã đến.

Cửa vừa mở ra, tôi đã trợn tròn mắt.

Người tới lại trấn định tự nhiên, liếc nhìn khuôn mặt tôi: “Nóng à?”

Sau đó đưa tay hạ thấp điều hòa nhiệt độ.

Là Đường Hà.

Anh mặc chiếc áo hoodie màu đen và quần thể thao, trên trán đeo dây đai vận động, nhìn dáng vẻ như vừa mới rời khỏi sân vận động, nhẹ nhàng khoan khoái lại anh tuấn.

Không hề nhìn ra được là anh lớn hơn tôi tám tuổi.

Tôi không nhịn được mà hỏi: “Chú nhỏ, sao chú lại có thời gian đến đây?”

Đường Hà nhún vai: “Cả nhà chỉ có một mình chú có ngày nghỉ cho nên bị bắt qua đây.”

Hóa ra là vậy.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay cầm lấy bài thi Vật lý của tôi xem, cười nhạt: “Bạn học Lam Ngưng Ức, nền tảng Vật lý của cháu khá là không vững đấy.”

Tôi xấu hổ muốn chết: “Cháu đã nghiêm túc học rồi, nhưng mà giáo viên giảng nhanh quá.”

Tôi dùng hạng nhất của khối xã hội để chuyển tới lớp tự nhiên tốt nhất, giáo viên Vật lý đã quen với tiết tấu nhanh, tôi hoàn toàn không theo kịp.

“Chú giảng lại một lần nữa cho cháu nhé, nghe không hiểu thì hỏi ngay.” Anh lạnh nhạt nói.

Giọng nói đó cực kỳ giống với giáo viên Vật lý của tôi, tôi đột nhiên hơi lắp bắp: “Được… Được ạ.”

Đường Hà liếc tôi một cái, miễn cưỡng dịu giọng, giống như dỗ dành trẻ con: “Nếu như cháu có thể thi được trên 100 điểm, chú sẽ tặng cháu một món quà được không?”

Điểm tối đa là 120, thi được 100 điểm hả?

Tôi đăm chiêu ủ dột: “Cháu sẽ cố gắng.”

Đường Hà quả thật là người thầy tốt.

Anh rất thông minh, có đôi khi tôi thậm chí còn không tả rõ được suy nghĩ của mình về đề mình làm sai, anh lại có thể nói trúng trong một câu.

Vì báo đáp anh, buổi tối nào tôi cũng học đến đêm khuya, cày đề, cày đề lại cày đề.

Hậu quả trực tiếp chính là, ngày nào đó khi anh đến giảng bài, tôi cũng không biết mình đã ngủ lúc nào.

Khi tỉnh lại, trong phòng sách chỉ còn lại một mình tôi, trên người tôi là áo khoác của anh.

Ma xui quỷ khiến, tôi ôm áo của anh vào lòng, cúi đầu ngửi.

Mùi hương của Đường Hà.

Mùi thuốc lá rất nhạt, hòa lẫn chút hương gỗ thông.

Là mùi hương tôi có thể ngửi thấy mỗi lần anh đưa tay qua giảng đề, hoặc là khi búng trán tôi.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Đường Hà vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào: “Được, tôi còn đang giảng bài cho cháu gái, cúp đây.”

Tôi hốt hoảng đặt áo của anh lên bàn.

Anh giống như không nhìn thấy hành động nhỏ của tôi, chỉ hỏi tôi: “Dậy rồi à?”

Tôi có chút luống cuống tay chân: “Vâng… Cháu xin lỗi.”

Đường Hà cười: “Người nên nói xin lỗi là chú, lại làm trái với quy tắc giáo dục, dạy cháu học mười mấy ngày liền. Hôm nay cho cháu nghỉ nhé, cháu muốn đi công viên trò chơi không?”

Điện thoại của anh lại vang lên, anh bắt máy.

Không biết bên kia nói gì, Đường Hà do dự một lúc, nhìn về phía tôi: “Hoặc là, muốn đi suối nước nóng không?”

*

Đường Hà lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại.

Ánh mắt của nhân viên hướng dẫn nhìn qua nhìn lại giữa tôi và anh, mà tôi đã hoàn toàn hối hận rồi.

Mặc dù áo tắm lúc còn nhỏ thật sự không mặc được nữa, nhưng tôi không ngờ Đường Hà sẽ trực tiếp dẫn tôi đi mua đồ mới.

Đối diện với các loại áo tắm gợi cảm, Đường Hà cuối cùng cũng ý thức được điều bất thường, ho một tiếng, bỏ lại một câu “Chú chờ cháu ở ngoài”, sau đó rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên hướng dẫn phấn khích nói: “Đó là bạn trai cô sao? Anh ấy đẹp trai quá!”

Tôi nhìn về phía cửa.

Đường Hà đang nói chuyện điện thoại với người ta, hơi nhíu mày, dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt càng có vẻ trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh.

Tôi nhỏ giọng nói: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Thoáng cái đã không còn tâm trạng nữa, tôi tùy tiện lấy một bộ áo tắm mà cô ấy đề cử, vội vàng trả tiền rồi ra ngoài.

Nghe thấy Đường Hà nói: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây.”

Giọng điệu không được vui lắm.

Trông thấy tôi, anh cúp điện thoại, cố gắng dịu giọng: “Mua xong rồi à? Đi thôi.”

Chiếc xe lại chạy đi, tôi chậm chạp nhận ra: “Hình như cháu chưa nói cho mẹ và chú biết là cháu đi ra ngoài.”

Đường Hà nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ trước mặt, thuận miệng nói: “Không cần, bây giờ bọn họ đang ở bệnh viện, không có tâm tư quan tâm đến những chuyện này đâu.”

Tôi căng thẳng nhìn anh: “Bệnh viện? Vì sao lại ở bệnh viện? Mẹ bị bệnh gì sao?”

Nghĩ đến khoảng thời gian này bọn họ luôn đi sớm về trễ, trái tim đột nhiên lạnh đi.

Đường Hà dường như cảm thấy mình nói sai, ảo não đập vô lăng một cái, dừng một chút rồi mới nói: “Không bị bệnh, chỉ là mẹ cháu mang thai thôi.”

Bà ấy mang thai rồi.

Ngay cả Đường Hà cũng biết, thân làm con gái ruột mà tôi lại không biết.

Không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì, tôi “Ồ” một tiếng, chậm rãi quay đầu đi.

Kỳ lạ quá, ánh sáng đèn xanh đèn đỏ đột nhiên phóng đại vô hạn, mờ đi trở thành một chùm quang ảnh mông lung.

Không nên khóc, rõ ràng là chuyện tốt mà.

Chỉ là tôi chưa bao giờ ý thức được rõ ràng giống như giờ phút này, câu nói “Sau này mày cút về nhà bố mày ở” sẽ trở thành sự thật.

Vì mẹ sẽ có đứa con thứ hai.

Bà ấy sẽ lấy tình yêu trước kia dành cho tôi, mang hết toàn bộ dành cho nó.

Chắc là nó sẽ không bị mắng đâu nhỉ?

Thứ nó nhận được sẽ là khuôn mặt tươi cười chứ không phải là vẻ mặt giận dữ đâu nhỉ?

Rất nhiều giả thuyết lướt qua trong đầu như bọt biển, lại chảy ra từ hốc mắt tôi.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, chẳng biết tại sao, Đường Hà chậm chạp không đạp chân ga, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Chiếc xe phía sau không nhịn được mà bấm còi thúc giục, Đường Hà hạ cửa sổ xe xuống, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tan: “Đừng giục nữa!”

Chân ga bị đạp mạnh.

Tôi sợ hãi, nước mắt nén lại trong hốc mắt, không dám có cử động nào.

Chú ý tới vẻ mặt của tôi, Đường Hà chậm rãi nhả chân ga, giảm tốc độ xe, nói rất chậm: “Xin lỗi.”

Trong khoang xe mờ tối, đôi mắt đen như mực của anh tràn đầy áy náy.