Chương 32: Trước mặt kẻ địch không được hèn nhát!

Trong phòng tắm, Tô Noãn Noãn liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại nhưng lần nào cũng cúp máy.

Dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô bắt đầu cảm thấy có chút bất an, không ngờ có cuộc gọi đột ngột đến.

Ngay lập tức, một giọng nam thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng truyền vào tai: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Noãn Noãn khụt khịt mũi, đáng thương nói: "Chú..."

Không có chuyện gì thì kêu lão lưu manh, có chuyện gì thì kêu chú...!

Trên mặt Lý Diễm Thần nhanh chóng lộ ra vẻ mỉa mai: "Có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết đi."

"Chú... chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của tôi, tôi không nên đối xử tệ với chú như vậy, gọi chú là lão lưu manh. Tôi thề sẽ không bao giờ gọi chú là lưu manh hay đối đầu với chú nữa..."

Có rất nhiều giám đốc điều hành công ty ngồi trước bàn hội nghị, tò mò theo dõi khi tổng giám đốc của họ lần đầu tiên trả lời điện thoại trong một cuộc họp quan trọng như vậy.

Không biết là người quan trọng nào, khiến cho tổng giám đốc phá vỡ luật lệ.

Lý Diễm Thần đơn giản không để ý tới những ánh mắt tò mò, gõ gõ hai ngón tay lên bàn hội nghị, nhướng mày nói: “Có chắc chắn sẽ làm theo lời mình nói không?”

"Chú ơi, tôi hứa!"

"Quả nhiên"

"Vì vậy tôi muốn nhờ chú, giúp tôi một việc..."

Thực ra.

Có chuyện nên nhờ vả mới có thái độ như vậy, không những không chửi hắn mà còn chủ động xin lỗi.

Tiểu nha đầu này quả thực có biết cương nhu đúng lúc đến mức kinh hồn!

Lý Diễm Thần vừa mở miệng đã muốn từ chối, dựa vào đâu có chuyện lại đi tìm anh, không có chuyện chửi anh?

Trông anh có giống lão lưu manh chuyên giải quyết rắc rối cho người khác không?

Nhưng khi lời nói ra khỏi miệng, anh lại chuyển sang: "Muốn giúp cái gì?"

Anh không muốn đáp ứng.

Anh chỉ muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Hôm nay tôi đi mua sắm với mẹ, sau đó mẹ tôi thích một chiếc váy..."

Ah.

Thiếu tiền?

Lý Diễm Thần cười khẩy trong lòng.

Nhưng lại nghe thấy Tô Noãn Noãn tiếp tục nói: “Bà Cố cũng thích chiếc váy đó. Bây giờ cô Cố lại đuổi tôi và mẹ tôi ra ngoài… Bà ấy chúng tôi không xứng đáng bước vào cửa hàng.” Lúc đó đầu óc tôi phát điên.

Lý Diễm Thần trả lời theo tiềm thức: "Mua chiếc váy đó với giá gấp đôi?"

Tô Noãn Noãn sửng sốt khi nghe điều này?

Chẳng lẽ Lý Diễm Thần thích đọc tiểu thuyết?

Nếu không thì làm sao biết được.

Nhưng cô lập tức nhăn mặt: “Còn nghiêm trọng hơn thế này…”

"Mười lần?"

Tô Noãn Noãn sắp khóc, lúc đó cô đột nhiên khâm phục lòng dũng cảm của cô: "Không chỉ... Tôi đã nói sẽ mua cửa hàng này!"

"Tuyệt."

"Chú, cái gọi là tranh nhau đến từng hơi thởi, nếu là người khác thì hãy quên đi, nhưng họ là những người thật sự rất đáng ghét! Tôi không được hèn nhát, sỡ hại trước kẻ thù. Hơn nữa, tôi là người của chú, tôi lại không thể hèn nhát trước mắt họ, nếu tôi như thế thì chẳng phải chú cũng sợ họ sao?

Lý Diễm Thần quỳ phục trước logic thần thánh của cô: "Vậy, nếu không có tôi thì sao? Cô định làm gì? Tô Noãn Noãn, cô không thấy mình đang đánh giá quá cao năng lực của mình sao?"

Tô Noãn Noãn tức giận nói: “Nếu không có chú, hôm nay con và mẹ đã không đi mua sắm. Nếu không có chú, chú đột nhiên đến bệnh viện thăm mẹ tôi, điều này khiến mẹ tôi phải tức giận, cảm thấy bộ quần áo bà ấy mặc khi gặp con rể tương lai quá tồi tàn, tôi sợ lần sau gặp bà ấy sẽ xấu hổ như vậy, thế nên bà ấy mới kêu tôi đi dạo.

Lý Diễm Thần cười giận dữ.

Thôi vậy

Dù anh đã đồng ý cưới cô nhưng anh vẫn sẽ cho cô một chút thể diện.

"Cửa hàng nào?"

"Cửa hàng quần áo XS ở Imperial Mall."

Lý Diễm Thần lại cười giận dữ: "Tô Noãn Noãn, cô có biết XS là một chuỗi cửa hàng không?"

"Tôi biết, tôi vừa nghe Cố tiểu thư nói... Chú, nói cho tôi biết có thể làm được không! Nếu không tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!"

"Ồ? Cô có thể làm gì khác?"

“…Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Lý Diễm Thần trên mặt tràn đầy chán ghét: "Thật có tiền đồ."

Tô Noãn Noãn hít một hơi thật sâu nói: "Chú, chú có thể giúp tôi lần này được không?"

Cô nói xong, đối phương cũng hít một hơi thật sâu, Tô Noãn Noãn nắm chặt điện thoại, nín thở lắng nghe!