Đương nhiên là trưng bày ở đây cho mọi người xem để cho họ biết chất liệu vải của quần áo, những bộ quần áo này được chăm chút tỉ mỉ đến cho những người giàu vì thế quần áo không thể hư được, nhưng hai người các ngươi lại khác... Nhìn có vẻ không có tiền để mua quần áo của cửa hàng chúng tôi. Nếu muốn thử tôi e rằng hai người sẽ không đủ khả năng bồi thường nếu nó hỏng~!"Đúng lúc này, hai mẹ con từ ngoài cửa bước vào, đáng tiếc đó chính là Cố phu nhân cùng với con gái bà ta.
Cô ta nhìn khoảng hai mươi tuổi, còn rất trẻ, mặc một chiếc váy dài đặt may cao cấp, khí chất rất tao nhã, cũng đeo rất nhiều đồ trang sức, đồng hồ đắt tiền, v.v., và trông cô ta ra dáng một người giàu có.
Nhân viên bán hàng vừa mới tỏ ra bất mãn với mẹ con cô đột nhiên lập tức chạy tới như một con chó, vẻ mặt chăm chú nói: "A, bà Cố, cô Cố, hai ngừoi đến rồi! Hôm nay cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng mới về".
Bà Cố vẫn chưa nhìn thấy Tô Noãn Noãn và con gái, bà gật đầu với vẻ mặt kiêu hãnh nói: "Để tôi xem xem kiểu dáng bộ sưu tập mùa hè này như thế nào".
"Bà Cố, cô Cố, mời tới đây. Tôi sẽ lấy tạp chí mới của năm nay cho bà lựa chọn thấy bộ nào phù hợp tôi sẽ đích thân lấy cho bà và cô Cố thử"
Thái độ phục vụ khác một trời một vực với mẹ con Noãn Noãn, sau khi phục vụ họ hai ly nước trái cây mới vắt, vài nhân viên bán hàng trong cửa hàng đã vội vàng giới thiệu các mẫu mới năm nay trên tạp chí cho họ.
Tô Ngọc Mai theo bản năng rụt cổ lại, kéo cổ tay Tô Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, chúng ta đi thôi.”
Thật trùng hợp, người bán hàng vừa tới đuổi hai mẹ con cô đi.
"Xin lỗi hai vị, ở đây có khách quý đến, không ai có thể chăm sóc các vị, xin mời rời đi."
Tô Noãn Noãn vốn biết mẹ cô không thích gây chuyện nên cô nghĩ thà làm ít còn hơn làm nhiều, tránh cho sau này đối đầu với bà Cố.
Nhưng người bán hàng này lại có ý gì?
Mở cửa hàng kinh doanh nhưng lại đuổi khách đi? Các người đang coi thường ai thế?
Cô gắt gỏng nhất thời tức giận, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi không đi, tôi muốn để mẹ tôi thử chiếc váy đó ngay bây giờ. Cái gì? Bảo an ninh trung tâm thương mại đến bắt tôi đi!"
Cô có thể một mình đánh nhiều người cũng không cần nói nhiều lời với đám người này.
Tuy không thích gây rắc rối nhưng Tô Noãn Noãn chắc chắn không sợ phiền phức!
Người bán hàng cau mày nói: "Hai người đừng có không biết điều, nhanh đi ra khỏi đây đừng có làm phiền những vị khách quý của chúng tôi. Làm như vậy chẳng ích gì! Hãy nhanh chóng rời đi! Đây không phải là nơi mà những người nghèo như các bạn có đủ khả năng đến mua!"
"Yah, ai kia? Thì ra là Tô Ngọc Mai. Ngươi đã khỏi bệnh rồi à? Còn chạy ra ngoài mua sắm à? Haha, ngươi dám đi vào loại cửa hàng này, ta thật khâm phục lòng dũng cảm của ngươi." Bà Cố vừa bước vào, tôi cũng để ý đến chiếc váy trên cửa sổ nhưng chỉ liếc nhìn thoáng qua.
Vốn định tới gần xem xét kỹ hơn, không ngờ lại đυ.ng phải cặp mẹ con tiểu tam.
Nhưng vì người thanh niên đến bệnh viện trước đó nên bà không dám la hét như trước mà chỉ chế nhạo vài câu.
Bà vẫn coi thường Tô Ngọc Mai, nhưng nếu con khốn nhỏ đó thật sự dính líu đến Lý gia, dù có bất mãn đến đâu bà cũng không dám đối đầu với Lý gia.
Tô Noãn Noãn cười lạnh: "Ai không biết có thể sẽ cho rằng cửa hàng này là do bà Cố mở. Chỉ có bà mới được vào, người khác không được vào phải không?"