Chương 45: Anh rất nhớ em

Nếu người ta hỏi tôi sợ mất gì nhất có lẽ tôi sẽ trả lời là sợ mất chú , tôi ngủ một giấc rất dài , trong mơ tôi thấy chú bỏ rơi tôi , thấy mọi người quay lưng lại với tôi .

_ Chú xin đừng bỏ rơi cháu .

Tôi gào khóc khi nhìn thấy chú cùng chị An Thi nắm tay nhau quay người bỏ đi .

Chú đang ngồi kế bên nhìn thấy tôi chảy nước mắt tay có hiện tượng cử động.

_ Nghi anh biết em có thể nghe anh nói , xin em đấy đừng ngủ nữa .

Chú nói rồi cúi đầu hôn nhẹ trên trán tôi , nội và mẹ lúc này đứng ngoài cửa nhìn vô mà không kiềm được nước mắt .

Sau một lúc nội và mẹ đi vào phòng , mẹ tiến lại chỗ chú an ủi mà bảo .

_ Em về nghĩ ngơi đi em đã 2 ngày không ngủ rồi .

Nhìn dáng vẻ chú lúc này khác xa với hằng ngày rất nhiều . Râu không cạo đã dài dài ra có thể thấy được , đôi mắt chú có thể nhìn ra nó bị hơi sưng do thiếu ngủ cùng đã khóc lúc không ai nhìn thấy .

_ Em sợ khi Nghi tĩnh dậy nhìn lại không thấy em đâu .

Giọng chú đầy vẻ mệt mỏi , nội thấy không nói được thằng con trai này chỉ biết thở dài lắc đầu .

_ Thôi đi ông già Nghi nó mà tĩnh dậy cũng bị ông làm cho sợ mất .

Nó từ lúc nào đã được ổng đỡ đứng ở cửa , thấy cảnh tượng này làm nó có chút gọi là áy náy trong lòng .



_ An Kỳ nói đúng đấy mày nhìn mày kìa .

Nghe thằng bạn nói thế , chú thở dài nhìn tôi đang nằm một cái rồi bảo mọi người .

_ Em về nhà một chuyến .

Mẹ nhẹ gật đầu , chú rời đi nó và ổng cũng đi vào phòng .

Nhìn tôi đang nằm mà nó khóc , nó đi lại nắm tay xin lỗi tôi .

_ Tao xin lỗi tại tao mà mày ra như thế này , mày tĩnh lại đi tao hứa sẽ tìm tiểu thịt tươi cho mày mà .

à ưm nếu giờ tôi có thể mở miệng nói tôi muốn nói với nó là * Bà đây không thèm * .

_ An Kỳ con đỡ chưa , lại đây mẹ Lâm có nấu canh bổ máu ,định tý cầm qua cho con .

Nó lau nước mắt giọng nói thách thức tôi .

_ Mày không dậy là tao ăn hết canh đó , dậy đi .

Ổng đứng kế nhìn nó mà đau lòng , nội và mẹ cũng bị cảnh trước mắt làm cho khóc .

_ Này con kia mày nghe không hả , nằm không mệt hả dậy đi , đừng bỏ tao mà .

Lời vừa nói nó khóc như mưa , rõ ràng còn cùng nhau đi chơi mà giờ tôi lại nằm đây im lặng như người thực vật vậy.

Ổng dẫn nó lại ghế ngồi xuống mẹ không nhịn được ôm nó bật khóc . Tôi biết chứ những lời nó nói tôi nghe được nhưng tôi không tài nào mở mắt ra được .



Sau một lúc nó và ổng rời phòng chú lúc này cũng đã trở lại thay trên người bộ đồ sạch sẽ râu đã được cạo sạch . Chỉ là quầng thâm và sưng ở mắt vẫn còn .

_ Mẹ , chị hai , hai người về đi .

Nhìn thằng con trai mình lúc này không bà mẹ nào là không đau lòng cả .

Nội đau lòng nhìn chú đang như người mất hồn đứng nhìn tôi .

_ Con về ngủ một tý đi , thân là bác sĩ nên chú ý sức khỏe .

_ Mẹ con không sao .

Không nói được gì chú nên mẹ và nội đi về .

_ Nếu em còn không dậy anh sẽ cưới vợ mới đấy .

Vẫn im lặng , tôi muốn nói với chú nghe còn nhiều thứ muốn nói cho chú biết , muốn cùng chú đi chơi . Thế nhưng bây giờ tôi lại như thế này đây .

_ Anh xin em đấy , em mở mắt ra nhìn anh đi .

_ Anh không thể sống nếu như không có em .

Tay .. tay tôi , tôi cảm nhận được tay mình có thể cử động được .

Chú như phát hiện ra được liền nhấn chuông gọi bác sĩ đến .