Chương 3

9.

Diệp Thừa muốn đưa tôi về.

Chú ấy nắm lấy cổ tay tôi, nghe vậy tôi đột nhiên dừng bước.

“Sao thế?” Chú ấy tưởng vết thương của tôi đau nên muốn cõng tôi xuống lầu.

Tôi lắc đầu muốn nói lại thôi.

Diệp Thừa rất kiên nhẫn chờ tôi mở miệng, tôi cúi đầu xuống rất thấp, giọng nói yếu ớt bị gió thổi bay, như tiếng tiếng muỗi kêu.

“Chú Diệp, cháu không muốn về nhà.”

Chú ấy không hỏi tại sao, chỉ ngồi xổm xuống, kéo chặt áo tôi lại và giải thích với tôi:

“Ngoài chú ra, cháu không được nói điều này với ai khác, cháu biết chưa?”

Tôi nhìn chú ấy, gật đầu một cách nghiêm túc.

Diệp Thừa dẫn tôi đến nhà chú ấy.

Chú ấy dọn dẹp phòng khách cho tôi và ném cho tôi một bộ đồ ngủ dành cho phụ nữ.

“Tủ lạnh có đồ ăn, cháu tự lấy đi. Bình thường chú ở đây một mình, cháu cứ thoải mái, không ai quản đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ màu hồng phấn một lúc trố mắt hồi lâu.

Trong đầu suy nghĩ miên man.

Tôi cúp mắt xuống ra vẻ tùy ý hỏi: “Bạn gái chú thích thỏ à?”

Ngay cả đôi dép ở chân tôi cũng có hình con thỏ sáp.

Diệp Thừa “ừ” một tiếng, nhướng mí mắt lên một cách nghi ngờ:

“Bạn gái đâu ra chứ, trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú.”

Chú ấy bước đến gõ đầu tôi: “Mẹ chú thỉnh thoảng cũng tới đây, bà ấy chẳng khác gì một cô bé.”

Hóa ra là bác gái.

Tôi ngước đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Được rồi, cháu tự sửa soạn đi, chú mệt rồi, đi nghỉ trước đây. Cứ chơi thoải mái nhưng nhỏ tiếng chút, chú không thích ồn ào.”

Diệp Thừa dặn dò thêm vài câu nhớ chú ý vết thương, lười biếng ngáp một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.

Sau khi tắm xong, tôi cảm thấy buồn chán.

Tôi đến tủ lạnh lấy chai nước mát, chân trần chạy ra ban công ngồi ngắm trăng.

Ừng ực, uống mấy ngụm nước mát to vào bụng.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Bụng dưới của tôi vừa nặng vừa trướng, như thể có ai đó đã đấm tôi.

Nó khác với cơn đau bụng dữ dội, đó là cơn đau mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây.

Trực giác nói với tôi hẳn là đến kỳ.

10.

Bà dì chậm chạp không đến lại đến ngay lúc này, thật sự khiến tôi đau không thể tả.

Tôi không mang theo điện thoại di động và chỉ mang theo một ít tiền lẻ.

Tôi lặng lẽ đi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một gói băng vệ sinh.

Tôi không biết nhãn hiệu nào tốt nên tôi chọn ngẫu nhiên một nhãn hiệu.

Sau khi về đến nhà, tôi trốn trong phòng tắm.

Cơn đau ở bụng dưới càng lúc càng dữ dội, tôi rúc vào một góc, run rẩy không thể kiềm chế.

Hóa ra đau bụng kinh sẽ đau như thế.,

Đột nhiên tôi thấy hơi nhớ mẹ.

Ở tuổi của tôi, các bạn gái đã trải qua chuyện này đều lập thành một nhóm kín nhỏ. Mặc dù tôi hơi lờ mờ biết nhưng kiến thức về chuyện con gái này rất ít.

Người duy nhất tôi có thể dựa vào lúc này có lẽ là người đàn ông bên cạnh.

Trong bóng tối, tôi mò mẫm tìm được phòng của Diệp Thừa.

Gõ cửa hai lần, tôi thấy cửa không khóa nên đẩy thẳng cửa vào.

Diệp Thừa đang ngủ say, cũng không phát hiện có người vào phòng.

Tôi từ từ đến gần chú ấy, có chút lo lắng.

Qua ánh trăng, tôi có thể thấy rõ gương mặt như tạc tượng của chú ấy.

“Chú nhỏ…” Tôi quỳ xuống cạnh giường gọi chú.

Có vẻ như chú ấy thực sự mệt mỏi và hồi lâu không có tiếng đáp lại.

Tôi chịu đựng một lúc, cuối cùng quyết định dùng nhiều sức hơn để đánh thức chú ấy.

Diệp Thừa thấy tôi, vẻ mặt mê man.

Sau khi phản ứng lại, sự chú ý của anh đổ dồn vào những ngón tay của tôi trên má anh.

Giọng Diệp Thừa cực kỳ uể oải: “Tiểu Bạch à, nửa đêm không ngủ, chọc má chú nhỏ của cháu làm gì?”

Tôi lập tức rụt tay lại.

Mặt bỗng chốc nóng bừng.

Diệp Thừa thấy tôi như vậy, nói năng ấp a ấp úng, cảm thấy tôi rất kỳ lạ.

Chú ấy xích lại gần tôi, tay chống cằm, nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Chắc không phải là cháu có…ý gì với chú chứ.”

Nói xong, Diệp Thừa kéo chăn bông lên.

Tôi bị anh dọa quá trớn, vội vàng khoát tay, căng thẳng đến nỗi nói năng không rành mạch.

Không muốn làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của chú ấy, tôi đành nhắm mắt đem đồ trong tay cho chú ấy nhìn:

“Chú, chú biết dùng băng vệ sinh không?”

11.

Diệp Thừa có chút không tin.

Sau khi thấy vậy tôi vẫn trông mong chờ đợi câu trả lời của chú

Cuối cùng chú cũng chấp nhận sự thật.

Sau khi khóe miệng giật giật hai lần, chú ấy hỏi tôi: “Cháu nghĩ sao?”

Điều đó cũng đúng.

Làm sao một người đàn ông như chú ấy biết được.

Tôi thật sự mắc bệnh phải đi vái tứ phương.

Diệp Thừa kéo tôi đang muốn chạy trốn: “Cháu không biết…”

Đôi mắt sâu thẳm của anh dần trở nên trấn tĩnh.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Tôi tủi thân gật đầu.

Như thể một bí mật vô liêm sỉ đã bị tiết lộ, tôi vừa xấu hổ vừa tủi thân, nước mắt tuôn rơi.

“Được rồi, được rồi, không sao, đây là chuyện bình thường.” Diệp Thừa bật đèn, bế tôi đặt lên giường, đắp chăn cho tôi.

Chú ấy lấy điện thoại di động và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Thấy môi tôi trắng bệch, chú lại nấu cho tôi thêm một bát chè trôi nhỏ mềm mềm.

Kỹ năng nấu nướng của chú ấy cũng không tốt lắm, chè trôi nấu đến thê thảm đến không nỡ nhìn.

“Cháu chịu khó ăn tạm trước một ít, chú chưa nấu ăn bao giờ.” Tay của Diệp Thừa bị nóng đến đỏ bừng.

Chú ấy sinh ra đã trắng trẻo nên màu đỏ vô cùng nổi bật.

Mắt tôi nặng trĩu, tôi khẽ nói “cảm ơn”, tôi ăn hết bát chè trôi.

12.

Đồ ăn nóng hổi khiến cơn đau dịu đi.

Vẻ mặt Diệp Thừa không được tự nhiên đưa điện thoại cho tôi: “Nhìn xem.”

Trang trên điện thoại di động hướng dẫn cách sử dụng băng vệ sinh và sự khác nhau giữa các loại băng vệ sinh.

Tôi lót lại theo cách đó, loay hoay một lúc cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Sau hôm đó.

Tôi ở chỗ Diệp Thừa nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, trong thời gian đó không có người Bạch gia nào tìm tôi.

Sau khi tôi đi học bình thường, những người đó không còn gây khó dễ cho tôi nữa.

Ngược lại mặt mũi bọn chúng bầm dập, khom lưng khuỵu gối xin lỗi tôi, nói rằng họ mắt chó không thấy được thái sơn, bảo tôi tha cho bọn họ.

Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này là do Diệp Thừa giúp.

Không những vậy, bố còn tìm đến tôi và nói muốn chuyển tôi sang trường khác.

Tôi chưa bao giờ thích nghi được với cuộc sống ở trường quý tộc nên đương nhiên tôi phải ủng hộ bằng cả hai tay.

Trong kỳ nghỉ, tôi có đến thăm Diệp Thừa một lần.

Chú ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi nên đích thân cảm ơn chú.

Chỉ là chú ấy sống xa hoa, nên tôi không nghĩ ra quà thích hợp nên cuối cùng tôi đành phải tự tay làm một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng tay không đáng giá là bao, ngoại trừ hạt châu trên đó, tôi đã leo ba nghìn bậc thang đến Đạo quán để thỉnh.

Không cầu mong điều gì khác,, chỉ cầu chúc cho chú ấy được bình an và vui vẻ.