Chương 2: Trước giờ khởi hành

8 năm sau...

"Chú nhỏ."

Nam nhân dung mạo tuấn mỹ, bên tay kéo theo vali định bước ra khỏi cửa bị tiếng gọi trong trẻo làm bất ngờ, nhanh chóng xoay người lại.

Hứa Nguyệt Hy từ trên cầu thang bước xuống, dung nhan yêu kiều, tinh khiết như suối. Đôi mắt sáng như những vì sao, cái mũi nhỏ nhắn nhìn muốn véo, môi anh đào đỏ ửng hơi sưng lên.

Cô mặc độc một chiếc áo sơ mi của hắn, lớp áo mỏng không che được mỹ cảnh bên trong, hai đầu ngực tròn trịa như muốn phá bung cúc áo, chiếc áo rông thùng thình tôn lên eo nhỏ cùng hai cặp đùi thon dài, mỗi bước đi thấp thoáng còn có thể nhìn được hoa tâm vì lạnh mà run rẩy. Hoàn toàn khác với con người yếu đuối 8 năm trước.

Hắn vờ như không thấy những bước chân khó khăn của Hứa Nguyệt Hy, mỉm cười tựa gió xuân phơi phới.

"Hy nhi, dậy sớm vậy? Không ngủ thêm chút sao?"

Hứa Nguyệt Hy nghe vậy có chút bất mãn, dẩu môi đỏ ửng lên tiếng.

"Chẳng phải là vì con muốn tiễn người đi sao? Tại ai tối qua..." - càng nói mặt Hứa Nguyệt Hy càng đỏ, âm thanh như muỗi kêu.

Giọng nói ngọt ngào như suối chảy róc rách bên tai, nhìn xuống bên dưới cơ thể cô vẫn còn lại dư âm của du͙© vọиɠ, chiếc áo sơ mi như làm tăng thú tính không chút kiên dè mời gọi hắn. Hứa Vĩ Quân bỗng cảm thấy du͙© vọиɠ vẫn chưa giải tỏa hết, nhanh chóng kéo một tay Nguyệt Hy, ép cô vào tường.

"Hy nhi, trời lạnh như vậy sao chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng tang? Hay cố ý muốn dụ dỗ anh?" ( vì đã phát sinh quan hệ nên đổi thành xưng hô anh - em cho thân mật )

Theo giọng nói của hắn, cảm thấy luồng khí nóng phả vào tai cô, rất nhột.

"Chú...chú nhỏ, con chỉ muốn nhanh chút được gặp người trước khi đi thôi mà!"

Tiếp sau đó, âm thanh mở dây nịch, kéo khóa quần làm Hứa Nguyệt Hy giật mình. Chú nhỏ của cô cư nhiên động tình ngay chỗ này?

Không nghi ngờ gì nữa, thứ ấm nóng quen thuộc nhanh chóng tiến vào bên trong hoa huyệt sưng tấy khi Hứa Nguyệt Hy chưa kịp phòng bị.

"Ah...! Chú nhỏ....chú...ưn..."

Bên dưới hai cánh hoa khó khăn phun ra nuốt vào cự vật, hoa tâm co thắt tiết ra dòng nước nóng ấm dần bôi trơn u cốc.

Hứa Vĩ Quân càng làm càng hưng phấn, càng làm càng thuận tiện. Tiểu đệ được giải phóng, liên tục tung hoành ngang dọc, đổi lại những tiếng thở dốc và rêи ɾỉ của nữ nhân.

"

Chú nhỏ, không được....a...đừng...."

Nhưng tâm trí điên cuồng chống cự thì có tác dụng gì chứ? Thân thể đã được Hứa Vĩ Quân nhiều năm dạy dỗ thành thục phối hợp với từng động tác, da^ʍ mỹ không nói nên lời.

Trong khi nội tâm Hứa Nguyệt Hy còn đang điên cuồng gào thét thì bàn tay xấu xa của Hứa Vĩ Quân đã tìm đến tất cả những nơi nhạy cảm trong cơ thể, bắt nó phải phục tùng vô điều kiện. Gương mặt Hứa Nguyệt Hy đỏ dần theo từng hành động ám muội, khıêυ khí©h của hắn. Chú Nhỏ... Anh Thật Xấu Xa!!! - Chương 2: Trước giờ khởi hànhHứa Vĩ Quân đưa tay lần mò vào trong lớp áo sơ mi mỏng manh, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, trong một khắc hắn đã nghĩ liệu chỗ này có mang đứa con của hắn? Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị phủ nhận.

Không được, cô vẫn còn quá nhỏ.

Bàn tay lại di chuyển lên trên, bắt lấy hai gò bông vẫn run rẩy đong đưa theo từng nhịp. Hai đầu nhũ hoa bị ngón tay xấu xa kẹp lấy, day day chơi đùa, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện chạy thẳng khắp cơ thể Hằng. Bên dưới hoa huyệt mật dịch càng chảy nhiều hơn, vách thịt ẩm ướt co thắt bao lấy nam căn, thôi thúc qυყ đầυ tiến sâu vào trong.

Chiếc áo mỏng bị Hứa Vĩ Quân giật mạnh đứt hai nút, kéo xuống đến tận eo, trên thân người không còn một mảnh vải nhưng nàng vẫn không thấy lạnh thay vào đó là dục hỏa thiêu đốt khắp tứ chi..

Xấu hổ cùng sợ hãi cùng lúc chiếm lấy tâm trí Hứa Nguyệt Hy, vừa định lên tiếng thì nhạc chuông điện thoại riêng của hắn vang lên.

Vẫn không dám mừng thầm trong lòng, cự vật to lớn trong cơ thể vẫn chưa ly khai khỏi u cốc mà tiếp tục nhịp điệu mạnh mẽ, khiến Hứa Nguyệt Hy càng sợ hãi đầu bên kia nghe thấy thứ âm thanh đáng xấu hổ này.

"Nói."

"Tổng giám đốc, chuyến bay sắp trễ rồi..."

"Cậu giúp tôi hủy chuyến bay đó và đặt lại cho tôi chuyến khác trong hai tiếng nữa."

Hứa Nguyệt Hy nghe được câu có câu không, qua tai này thì lọt tai kia nhưng mà cụm từ 'hai tiếng nữa' như quả bom nổ tung trong đầu.

Hai tiếng nữa? Chú nhỏ của cô cư nhiên định hành hạ cô thêm hai tiếng nữa? Cô sẽ chịu không nổi mất.

Ý nghĩ sợ hãi càng khiến cho hoa huyệt bên dưới co rút nhiều hơn, như có hàng trăm cái miệng đang không ngừng níu giữ cự long bên trong.

Hứa Vĩ Quân càng hưng phấn hơn nữa, như có ngọn lửa đang thiêu đốt toàn bộ cơ thể, hắn động mạnh thân dưới, đưa cả nam căn tiến sâu đến tử ©υиɠ.

"...Ưʍ...không được..."

Hứa Nguyệt Hy gần như không kìm được giọng mà hét lên, nhưng lại nhớ đến đầu bên kia điện thoại vẫn còn nghe thấy nên đành cắn lưỡi, nuốt tiếng rêи ɾỉ xuống cổ họng, thay bằng giọng khẩn cầu nỉ non.

Hứa Vĩ Quân thấy cả người Hứa Nguyệt Hy run run, sắp không nhịn được nữa nói với đầu bên kia vài câu qua loa rồi cúp máy, tập trung vận động thân dưới.

"Chú nhỏ ...con... con... không được...người đừng....ưʍ..."

Tóc tai vốn dĩ không gọn gàng, trải qua một hồi vận động mạnh rối tung lên, phủ lên tấm lưng trắng nõn, tuy chỉ nhìn phía sau nhưng hắn có thể tưởng tượng được phía trước mê người nhường nào.

"Hy nhi, cố chịu một chút...lát nữa anh đi công tác ít nhất cũng hơn nửa tháng, em phải bù đắp cho anh."

Giọng hắn khàn đặc đầy mê hoặc vừa gặm vừa thì thầm vào tai Hứa Nguyệt Hy.

"Vâng...chú nhỏ...ưʍ..."

Chính là tối hôm qua hắn cũng bằng câu này mà hành hạ cô cả đêm. Chưa kịp đáp lời Hứa Nguyệt Hy đã bị Hứa Vĩ Quân chặn họng, chiếc lưỡi ướŧ áŧ liên tục xâm chiếm lãnh địa, bắt buộc cô phải giao nộp vũ khí, đầu hàng vô điều kiện.

Lưỡi hắn và Hứa Nguyệt Hy cùng lúc kéo ra sợi chỉ bạc, hắn vẫn lưu luyến không muốn nhả ra, bên dưới vẫn không ngừng lại, hai cánh hoa sưng lên đỏ ửng khó khăn nuốt vào cự vật.

"Chú nhỏ ...đừng...đừng ở đây...cầu xin chú..ân...dì Tần...aaa..."

Tiếng khẩn cầu phát ra không rõ ràng, lại rối loạn nhưng hắn vẫn hiểu cô là đang sợ bị người khác nhìn thấy mình cùng chú nhỏ âu yếm.

Chú Nhỏ... Anh Thật Xấu Xa!!! - Chương 2: Trước giờ khởi hành