Chương 2

"Hẹn hò với tôi nhé?"

Đầu óc Vu Miên còn chưa kịp tỉnh táo lại, nghe câu này như thể không nghe thấy gì cả, tâm trí không biết đã bay đi đâu.

Thiếu niên thấy cô mở to mắt, cái dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng thường ngày của cô giờ đây trở lên vừa ngốc ngốc vừa sững sờ, có chút đáng yêu.

Cậu thích ch.ết đi được, không kiềm nổi mà tiến lại gần tiếp, cọ xát bờ môi cô.

Ban đầu Vu Miên cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Có lẽ do mình ngồi trên xích đu nhắm mắt lại nghe ba lải nhải đến nỗi buồn ngủ, mới mơ thấy Chúc Lăng thời niên thiếu, mơ về ngày hôm đó.

Cả người cô cứng đơ, mặc kệ cho cậu thiếu niên kia hôn rồi gặm, đến khi cảm giác đau nhói trên môi xuất hiện, cô mới hừ một tiếng phản ứng lại.

Cô chà môi, hình như chảy ít máu.

"Cậu đáp lại chút đi chứ."

Đang yên đang lành thì tỏ tình, chẳng nói chẳng giằng liền hôn, cắn chảy máu môi người ta, lại còn rất hùng hồn.

Dường như sợ Vu Miên tức giận, Chúc Lăng khiến giọng mình trở lên nhẹ nhàng hơn, ôm eo cô, cái trán đặt vào ngực cô, mở miệng nói một tiếng: "Chị"

"Chị Vu~ngày nào người ta cũng ra hiệu rõ ràng, vừa nãy còn làm như vậy, chị không tỏ ý kiến à?"

"Tôi cắn đau quá sao, để tôi xem... " Cậu kéo dài thanh âm, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại.

Chúc Lăng đang định nhìn miệng vết thương thì bị Vu Miên ngăn lại.

Ánh mắt Vu Miên nặng trĩu, cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Giấc mộng Nam Kha?

"Chúc... Lăng?" Cô ngơ ngác hỏi.

Khuôn mặt tràn đầy collagen của thiếu niên vừa trắng vừa mềm như lòng trắng trứng.

Lông mi cậu cong dài, đôi mắt có chút giận dữ, đưa mắt nhìn nốt ruồi dưới đuôi mắt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ.

Chúc Lăng tưởng rằng Vu Miên bị hành động to gan lớn mật của mình hù dọa, cười khẽ.

Người cậu thích chỗ nào cũng tốt, nhưng có điều làm việc có nề nếp, quá cứng nhắc.

Từ khi đợt đổi lớp năm lớp mười một, chuyển đến lớp Vu Miên, sau khi phát hiện mình thích Vu Miên, Chúc Lăng bắt đầu trêu chọc cô.

Dù là trời mưa giả vờ không mang ô, đi nhờ Vu Miên một đoạn đường, hay khi tham gia hội thể thao chạy đến cạnh cô xin nước, hoặc là hữu ý vô tình nhìn ngắm cô, bị cô phát hiện còn nháy mắt mấy cái.

Vu Miên trông cao ngạo lạnh lùng, vậy mà cũng vì mấy hành động này mà đỏ ửng hai gò má. Cậu cảm thấy Vu Miên không phải không có tình cảm với mình.

Thành tích của cậu không tốt, nhưng cậu hy vọng Vu Miên có một tương lai tươi sáng

Hiện giờ thi tốt nghiệp xong rồi, cậu uống chút rượu, không muốn bỏ qua cơ hội tốt để tỏ tình này.

"Lớp trưởng--"

Ánh đèn đủ mọi màu sắc, tiếng nhạc chói tai, tất cả mọi người đều cười toe toét tổ chức bữa tiệc tối trong căn biệt thự được thuê.

Một đám nam thanh nữ tú cười nói, khiêu vũ, hát hò thỏa thích, giống như muốn giải tỏa hết áp lực của ba năm cấp ba.

Có người gọi Vu Miên: "Lớp trưởng, cậu ở đâu, không ra đây nói vài câu à?"

Thành viên trong lớp bất kể là say hay chưa say, đều nhao nhao cười giỡn: "Lớp trưởng nói vài câu đi, lớp trưởng nói vài câu đi..."

Chúc Lăng chửi thầm một câu, mấy người này phiền thật đấy.

Cái đầu mềm mại của cậu vùi vào ngực Vu Miên, không thuận theo cũng không buông tha: "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, cậu có đồng ý hay không. Cậu không đồng ý thì tôi sẽ khóc, tôi sẽ quấn lấy cậu."

Cho dù ba quyết tâm không thừa nhận cậu, hay mẹ nghe lời cáo trạng của em kế, không gửi phí sinh hoạt, hay là các bạn nam trong lớp vu oan cậu trộm đồ, Chúc Lăng đều chưa từng rơi một giọt nước mắt chứ đừng nói đến việc cậu quấn lấy ai đó không tha.

Hai năm qua cậu cẩn thận thăm dò, trêu chọc, nhận ra Vu Miên có khả năng cũng thích mình, cậu dựa vào vài phần khả năng này, vì tình cảm của hai người mà chủ động tiến lên trước.

Trong miệng Vu Miên có một chút mùi rượu từ Chúc Lăng, là rượu vang, nên có vị ngọt.

Cô sờ vào nơi bị cắn rách, im lặng nhìn Chúc Lăng, sao cậu lại cắn nhỉ.

Màn tỏ tình trong trí nhớ cô không có vụ này.

Lần đó Chúc Lăng vừa hôn lên, cô sững sờ một lúc liền đẩy cậu ra, không đáp lại, lúng ta lúng túng, chỉ nói để cô suy nghĩ.

Về nhà kể chuyện này cho mọi người, ban đầu cũng có chút muốn yêu đương, nhưng phản ứng của mẹ quá lớn, kiên quyết không cho phép.

Lúc đó mẹ cô đeo cặp kính gọng vàng, đang đọc báo, nghe xong liền đặt tờ báo xuống.

"Nam sinh nào, là cái cậu tên Chúc Lăng à? Con đừng có mơ tưởng, mẹ nghe bạn cùng lớp con nói, thằng nhóc đó cả ngày gây sự, là một tên côn đồ, điều kiện và nếp sống của gia đình không tốt, thành tích rất tệ, loại người như vậy sao có thể bước vào cửa nhà chúng ta?"

Bạn cùng lớp mà mẹ Vu nhắc tới là hàng xóm của Vu Miên, cùng lớp với cô, điều kiện gia đình cũng tương đương với nhà họ Vu. Vu Miên biết, mẹ cô rất vừa ý bạn học đó, muốn kết tình thông gia từ lâu.

"Chỉ là hẹn hò mà thôi..."

Cô cố gắng thuyết phục.

"Hẹn hò cũng không được! Nếu không lấy kết hôn làm tiền đề, hẹn hò cái gì, con cho rằng đây là trò chơi à. Tương lai của con mẹ đã tính xong rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, con vào công ty của bạn mẹ làm, đối tượng cũng phải nghiêm túc mà chọn. Mấy đời nhà họ Vu chúng ta đều là những người ưu tú, con muốn phá hủy chuyện này à?"

Mẹ Vu là người chủ nghĩa nữ tử điển hình, không thường để tâm chuyện đến chuyện trong nhà nhưng nếu dính líu đến tương lai và cuộc sống của con cái thì lại trở lên cố chấp.

Bây giờ Chúc Lăng nói muốn quấn lấy cô khiến cô nhớ lại chuyện Chúc Lăng thật sự từng quấn lấy mình một tháng.

Không vào được tiểu khu nhà cô thì ngồi ngay cổng đợi, ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô.

Trong nhà cũng suốt ngày ầm ĩ vì chuyện này, Vu Miên ôn tồn giải thích với Chúc Lăng, cậu cũng không nghe, cuối cùng cô có chút tức giận.

Ngày hôm đó mặt Chúc Lăng không biết bị ai đánh một bạt tai, đỏ ửng lên.

Khi cô đi ra, thấy thiếu niên xinh đẹp ngồi ở cạnh bồn hoa, hít mắt run rẩy trong luồng gió lạnh.

Cô xả giận lên người cậu, bảo cậu đừng bao giờ tới đây nữa. Phát giận xong cô lập tức hối hận.

Nhưng sắc mặt Chúc Lăng trắng bệch, miễn cưỡng cười cười, nói được, cậu hiểu rồi.

Cô vẫn chưa hỏi cái tát là do đâu, đối phương đã đứng lên, lao đảo rời đi.

Từ đó cũng không gặp lại, sau này Vu Miên thử gọi điện thoại cho cậu, số đã không tồn tại.

Trong lòng cô trống rỗng một mảng, giống như làm trái lời người thân vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, cô làm việc cật lực, không yêu đương.

Nhất thời cũng không biết đây là mơ hay là thật, cô trọng sinh hay là xuyên trở về rồi?

Liếc nhìn những đồng học bắt đầu tìm cô, có người đang đến gần chỗ này, cô buông Chúc Lăng, đi ra ngoài.

"Vu Miên."

Trong góc tối tăm, Chúc Lăng đứng yên trong bóng tối.

Cậu mặc đồng phục trường, quần áo rộng thùng thình bao phủ lên thân người thon dài mảnh mai, tay vẫn đang đưa về phía trước, đôi mắt ảm đạm.

Cả người âm trầm.

Vu Miên quay đầu.

Tất cả dường như lặp lại, đây là chín năm trước. Chúc Lăng vẫn chưa cô đơn mà uống rượu trong phòng, đột ngột qua đời.

Sinh mệnh ngắn ngủi của cậu vẫn chưa kết thúc.

Cô mở miệng, đi đến gần kéo cậu ra chỗ sáng, lại xoa mái tóc xoăn của cậu một lần.

Cô thừa nhận mình là một người nhu nhược hay thỏa hiệp, là một người không muốn xung đột với người nhà và bạn bè, nhưng lần này, cho dù sau khi mẹ biết sẽ nổi trận lôi đình, cô vẫn hy vọng mình nỗ lực một lần.

Cô muốn nghe theo trái tim mách bảo.

Cô nhẹ nhàng ôm Chúc Lăng vào ngực, nhìn con ngươi sáng lên tức khắc của cậu, nhân lúc mọi người không chú ý, hôn lên nốt ruồi ở đuôi mắt cậu.

"Ừm, đánh dấu."

Sắc mặt cô không thay đổi mà nói.

Khuôn mặt Chúc Lăng ngay lập tức giống như hoa hồng nở rộ, mặt mày rạng rỡ, tất cả sự âu lo đều tiêu tán trong nụ hôn nhẹ nhàng ban nãy.

Người trong lòng của cậu làm việc chăm chỉ, nói năng thận trọng dường như có chút thay đổi, không vì bị trêu chọc mà đỏ mặt tía tai, ngược lại còn biết phản kích...

Trêu cậu.

Vu Miên đi đến trước phòng khách, cầm mic, nghiêm túc lên tiếng.

Thanh xuân của họ sắp trôi qua, một tương lai mới chuẩn bị mở ra. Đã từng sống một cuộc đời, Vu Miên càng thêm xúc động, phát biểu một bài dài chân thành tha thiết, khiến rất nhiều người rơi nước mắt.

Chúc Lăng nhìn người trên bục, đối với cậu mười năm trước không hề vui vẻ chút nào, khoảng thời gian học cấp ba, chuyện đáng vui mừng nhất có lẽ là gặp được Vu Miên.

Vu Miên ăn mặc chỉnh tề, nét mặt lạnh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa rất cao, đôi mắt trong veo. Từ trong đám đông, có thể thấy cô vô ý liếʍ liếʍ đôi môi bị cắn rách.

Chúc Lăng cũng liếʍ theo, sau đó không nhịn được cười lên.

Sao cậu lại thích cô như vậy nhỉ.