Chương 2: Bạch huyền
Dịch bắc bắc cho tới bây giờ vẫn chưa xúc động qua như thế, vì muốn tra một chữ, mà chạy tới Thư viện trường, tìm bản từ điển tiếng Trung tra từ.
Bởi vì một lúc nữa, rất nhiều người không phải tham gia hoạt động hội sẽ đi ăn cơm tối, bởi vậy Thư viện rất ít người, mà tính cả tầng 3 thư viện, ngoại trừ nang ra thì cũng chỉ có một nhân viên quản lý sách báo.
Không bao lâu, lại có học sinh đến đây, tựa hồ muốn nhân viên quản lý giúp tìm sách, vì thế nhân viên quản lý đã cùng học sinh rời khỏi lầu 3
Toàn bộ lầu 3,chỉ mỗi một người là Dịch Bắc Bắc.
Dịch bắc bắc liên tục tìm ba bản tự điển, cuối cùng đã tìm được chữ muốn xem, “Thì ra là chữ Wei (ta ko lầm thì chữ này đọc là “Vũ” theo tiếng việt) a!”
Tầm mắt của nàng lại một lần nữa phóng đến cuốn sách màu đỏ. Ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về bìa mặt, văn tự trên mặt sách, nàng có thể toàn bộ đọc ra rồi “Dĩ ngô chi danh nghĩa thề, dâng cực nóng máu, vượt qua từ hằng cổ tới nay dã thú, thỉnh nghe ngô chi triệu hồi, đi vào ngô thân biên, cách vì ‘ sum sê ’!”
Dịch bắc bắc hoàn toàn không chú ý đến, khi ngón tay nàng đặt ở bìa sách, miệng của nàng cũng đã đem những lời này nói ra!
Hai chữ cuối cùng niệm xong, một ánh sách chói mắt từ quyển sách theo khe hở của ngón tay nàng phát ra,xung quanh nàng ,một dòng khi vô hình dần dần hình thành, bao trùm toàn thân nàng, mà quyển sách kia, lại ko giống bình thường, lien tục ko ngừng qua đầu ngón tay hấp thụ năng lượng của nàng
Ông trời!Có chuyền gì rồi? Chẳng lẽ nói,nàng đem những lời này niệm ra, cũng có thể xem là một nghi thức triệu hồi sao?Cái từ gọi là “Sum suê” đến tột cùng là gì a?
Dịch bắc bắc cố gắng đem đầu ngón tay trên quyển sách bỏ ra, nhưng lại thủy chung không có biện pháp làm được, mà khí lực cả người cũng đang từng chút biến mất.
Không được!Cứ như vậy thì…, nàng có lẽ sẽ theo như lời quyển sách, đánh mất tính mạng ! Đầu Dịch Bắc Bắc giờ phút điên cuồng mà vận chuyển,mẫu thân bình thường cũng có dạy cho nàng một chút về cách triệu hồi cùng với yếu điểm sẽ rất nhanh chóng hiện ra
Chuyện cho tới bây giờ, nếu triệu hồi cách đã bị nàng nói ra,như vậy nàng chỉ có thể lựa chon ngựa chết trước mắt hay ngựa sống thôi!(*đường sống hoặc đường chết)
Dịch bắc bắc nghĩ đến đây, liền không hề do dự, dùng hết toàn lực đem tay kia đặt đến bên môi cắn nát đầu ngón tay.
Máu đỏ tươi, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt bìa màu đỏ.
Bìa sách tham lam hút máu tươi, như dã thú đói khát, đem chỗ máu tươi nuốt sạch sẽ, ở bìa sách đã ko thấy chút dấu vết máu nào để lại. . . . . .
Toàn bộ thư viện lầu 3, như một cái ko gian bình thường bị phong ấn, ngăn cách với tất cả tiếng động bên ngoài, bởi vậy, dịch bắc bắc cũng ko thể phát hiện được sự biến đổi bên ngoài
Rõ rằng là trời vào tháng 9, nguyên bản mặt trời đã nhuộm đỏ bầu trời bao la, giờ phút này lại truyền đến từng đợt sấm.
“Vang ầm ầm!”
Thanh âm sấm rền thanh một đạo liên tiếp, càng ngày càng lớn, làm cho mọi người trong sân trường dừng bước, thậm chí không ít người từ bên trong đi ra bên ngoài, kì quái nhìn bầu trời
Bầu trời bị che hơn phân nữa, tia chớp ở tầng mây giữa vang ầm ầm lăn lộn , như bị đám mây kia chi chit gắt gao vây quanh , giãy dụa không được
“Đây là có chuyện gì a?”
“Thời tiết thay đổi sao?”
“Cho dù là muốn mưa, trận sét này cũng có điểm kì quái đi!”
Ở chỗ này thanh âm nghị luận đang vang lên, đột nhiên, bầu trời màu xam bao la nứt ra một đường nhỏ,rồi dần dần đường nhỏ mở rộng ra. Chói mắt tia chớp, như vẽ thân hình của một dã thú nào đó,thẳng tắp đánh thẳng vào khoảng ko bầu trời trên thư viện.
Toàn bộ mặt đất đều run rẩy. Gió càng thổi càng lớn, mây đen nồng đậm như bài sơn hải đảo, không ngừng từ phía trên cao vọt tới. Tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn bầu trời này. . . . . .
Tia chớp, một đạo tiếp một đạo nổ trên khoảng ko bầu trời Thư viện,tia sét chói mắt đã đem bầu trời nhuộm thành màu trắng.
Trong thư viện dịch bắc bắc, chỉ cảm thấy cả người mình lung lay cơ hồ muốn ngã
Máu một lúc lại chảy, mà quyển sách lại ko có vẻ gì dừng hút, không ngừng mà hút máu tươi của nàng!
Nàng sẽ không phải thật sự sẽ chết ở trong này đi!
Dịch bắc bắc giờ phút này vô cùng hối hận bản thân ko có việc gì làm lại đi vào Thư Viện tra cái chữ nàng ko đọc được.
Ngay cái lúc nàng cảm thấy bản thân vì mất máu quá nhiều mà ngất đi thì quyển sách chặt chẽ mυ"ŧ tay nàng cũng “Lạch cạch” rơi xuống đất.
Cả người Dịch Bắc Bắc đều mất đi khí lực.
Nguyên bản trong cuốn sách phát ra một mũi nhọn ánh sáng, chậm rãi chuyển thành những đốm sáng nhỏ, mà trong không khí di chuyển một dòng khí khác, bao vây là tầng tầng ánh sao quang, giống như trong vũ trụ ngân hà, hoa mỹ khiến người hoa mắt
Dịch bắc bắc thân mình xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, nhìn không chớp mắt cái dãy ánh sáng màu trắng từ dòng khí dần dần hiện lên, sau đó trở nên càng lúc càng lớn. . . . . .Một cơ thể xuất hiện từ trong dãy ánh sáng. . . . . khiến cho người ta gần như gần hô hấp
Điều kì diệu thật sự đã xảy ra!
Ánh sáng trắng chậm rãi thành hình của một nam nhân, sau đó theo hư ko từng chút từng chút biến hóa, cho đến cuối cùng thành hình. . . . . .(soái ca xuất hiện òi)
“Hắn” mũi chân nhẹ chạm trên mặt đất, đem theo một chút ánh sao trên đầu ngón chân, đầu ngón tay. . . . . . Chậm rãi tan về bốn phía, hóa thành hư vô.Dòng khí rung chuyển trong ko gian,cũng theo tinh quang cùng nhau biến mất.
“Hắn” một đầu tóc ngắn chậm rãi rủ xuống, da thịt trắng ngần , nổi bậc trên thân hình gầy gò càng thêm cuồng dã, hình dáng tinh xảo, giống như kẻ hoàn hảo nhất trong đám người mẫu, hai tròng mắt màu cà phê nhạt, như bị một tầng sương mù bao quanh, lộ ra vài điểm mê ly cùng một chút tà khí, chiếc mũi thẳng thắn, làm cho “Hắn” vừa nhìn qua có chút kiêu căng mà cao quý, môi mỏng khiêu gợi lộ ra sắc màu đỏ tím thản nhiên, nhưng màu sắc kì dị ấy, lại mãnh liệt hấp dẫn lấy tầm mắt của người.
Mỹ lệ? Hay là là anh tuấn?
Trong khoảng thời gian ngắn, dịch bắc bắc ko biết nên hình dung “sinh vật” trước mắt như thế nào, nàng chỉ cảm thấy tầm mắt không thể dời, toàn thân trên dưới như bị một loại ma lực hấp dẫn, làm cho nàng thậm chí ngay cả động một ngón tay cũng ko thể động
“Là ngươi kêu gọi ta ?” “Hắn” chậm rãi mở ra đôi môi, thanh âm hơi khàn khàn thanh lệ giống như tiếng nước chảy, như bị che bợi một tầng giọng mũi, đặc biệt dễ nghe
Dịch bắc bắc lăng lăng nhìn đối phương, trong ko khí như có một loại áp lực vô hình,còn thanh âm của đối phương cũng lộ ra một cỗ áp lực: “Phải . . . . . Đúng vậy.” Nàng hít sâu một hơi, đáp.
“Hắn” tầm mắt nhìn vào cuốn sách màu đỏ, “sum suê” cách, “thật hay, ko ngờ cũng có người dùng cách này triệu hồi.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?”Ko thể can thiệp yết hầu nói, nàng nuốt nước miếng đến ướŧ áŧ cả miệng.
“Hắn” khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, “Ngươi cư nhiên không biết thứ mình triệu hồi là ai sao?”
Tim Dịch Bắc Bắc thẳng thắn rung động, rõ ràng chính nàng cũng có thể nghe được từng tiếng đập của nó
“Đáng tiếc,loài người ngu muội , cư nhiên dám dùng cách này triệu hồi lực lượng ko thuộc về mình!” “Hắn” đánh giá nàng, “Bất quá, vẫn là lần đầu tiên, có người dám dùng cách triệu hồi này, gọi ta đến, cũng có chút hay!”
“Vậy ngươi muốn thế nào, trở về sao?” Như vậy thốt ra, đến Dịch Bắc Bắc cũng kinh ngạc
“Trở về?” “Hắn” lắc đầu, “Thời gian đối với ta mà nói quá mức dài lâu, quá mức nhàm chán, tuy rằng loại người như ngươi đột nhiên triệu hồi làm ta rất tức giận, bất quá máu của ngươi cũng rất ngọt đi” Đúng là loại hương vị máu này,đã hấp dẫn hắn vượt qua cả ngàn năm ánh sáng vũ trụ để đến nơi này.
“Hắn” đột nhiên cúi người xuống, tầm mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, con ngươi màu cà phê nhạt, như muốn xuyên thủng con ngươi của nàng,gặp gỡ linh hồn nàng sâu thẵm
Trực giác Dịch Bắc Bắc nghĩ muốn nhắm mắt lại,, lại phát hiện, cặp mắt của mình, căn bản là không thể nhắm lại.Nàng vẫn nhìn chăm chú, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt đều chết hếti, thậm chí còn cảm thấy được linh hồn của mình rất nhanh đều bị “Hắn” hút vào tầm mắt
“Ngươi muốn trở thành chủ nhân của ta sao?” Thanh âm của “Hắn” thình lình vang lên
“A? !” Dịch bắc bắc đột nhiên hoàn hồn, rốt cục phát hiện ánh mắt mình có thể cử động
“Hay là nói, ngươi có thích Kỳ Lân ko?” khóe miệng “Hắn” gợi lên chút độ cong,làm cho khuôn mặt “Hắn” nhìn qua ngang tàng mà quý phái.
“Kỳ Lân?”
“Thích không?”
“Còn. . . . . . Có thể, ít nhất. . . . . . Ách, không ghét.” Nàng lúng ta lúng túng một hồi đáp
“Nếu ngươi thích Kỳ Lân, cho ngươi trở thành chủ nhân của ta, có lẽ cũng có thể làm giảm thời gian nhàm chán.” “Hắn” chậm rãi đến gần nàng, thân hình ngồi xổm xuống, “Hắn” gần nàng quá, gần đến mức nàng có thể thấy rõ cặp lông mi xoăn tít trên mặt đối phương
“Có ý gì?” Trời sinh cảm giác nguy cơ,nàng ko khỏi dựng tóc gáy.
“Ta thực thích máu của ngươi, đối với ta mà nói, nó có vị rất ngon.” “Hắn” chậm rãi cúi người xuống,đôi môi mỏng manh dán lên cổ nàng. . . . . .
A? Có lầm hay không?Chẳng lẽ nàng gọi đến một con Vampire?
Cái này, ko riêng gì tóc gay Dịch Bắc Bắc dựng lên,mà ngay cả da đầu cũng từng đợt run!Cổ một trận đau đớn, nàng mới minh bạch một sự thật, “Ngươi đang ở đây hút máu ta?”
“Đúng,như vậy, ngươi chính là chỗ dựa của ta rồi!”Môi “Hắn” rời khỏi cổ nàng, đầu lưỡi liếʍ láp khóe môi, tựa hồ đối với hành động hút máu vừa rồi còn chút dư vị
“Chỗ dựa?” Gặp quỷ,nàng vì sao lại chưa từng nghe mẹ cùng con thỏ mập trong nhà nói qua từ này?
“Nếu như không ko có chỗ dựa……ta ko thể ở cái tinh cầu này lâu dài được, ngươi là chỗ dựa của ta, ta bởi vì máu của ngươi mà tồn tại ở thế giới này.”
“Kia. . . . . . Nếu như ta ko muốn trở thành chỗ dựa của ngươi?”
“Nga” Hai mắt hắn nheo lại, tiếp theo đôi lông mày kiếm xinh đẹp cũng chau lên, áp khí chung quanh bắt đầu bốc lên, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu được hắn đang hờn giận, “Ngươi muốn từ chối làm chỗ dựa của ta?”
“Ta chỉ là muốn biết. . . . . Ách,kết cục nếu ko làm chỗ dựa.” Nàng cười làm lành nói.
“Rất đơn giản, ngươi chết, thì có thể giải trừ quan hệ này.”
“Ta. . . . . . Thực nguyện ý trở thành chỗ dựa của ngươi!” Dịch bắc bắc nuốt nước miếng, cười đến xu nịnh. Thượng Đế minh giám, nàng tuyệt không muốn chết.
“Hắn” nở nụ cười, ko giống với cái nụ cười trào phúng yếu ớt trước đây, mà là nụ cười thoải mái, lộ 2 hàm răng nanh chói lọi, “ta là Kỳ Lân, một trong tứ thần thú, tên gọi Bạch Huyền,còn ngươi, từ giờ trở đi là chủ nhân của ta rồi!”
Chủ nhân?
Tuy rằng mẹ đã từng nói qua, triệu hoán sư gọi ra linh thể có hình dáng ko cố định, nhưng bởi vì trong nhà có chỉ có mỗi thỏ mập, cho nên, nàng vẫn cho là linh thể triệu hồi có hình dáng động vật, mà cho tới bây giờ cũng ko biết là , cũng có hình người!
“Ta thật sự là chủ nhân của ngươi?” Nàng như thế hỏi
“Đúng.” Thiếu niên như thế hồi đáp.
“Ngươi là triệu hồi thú?”
“Ở một mức độ nào đó cũng có thể nói như vậy.”
“Vậy là ngươi Vampire sao?”
“Ngươi là đồ ngốc sao? Cư nhiên đem ta đánh đồng cùng cái loại sinh vật thấp kém ngu xuẩn đó? !”
“. . . . . .” Ngu ngốc? Thân là chủ nhân nàng, cư nhiên bị triệu hồi thú gọi là ngu ngốc, dịch bắc bắc giờ phút này mới cảm thấy con thỏ mập trong nhà kia còn đáng yêu hơn!
Lúc này Dich Bắc Bắc mới chú ý ngoài cửa truyền vào từng đợt tiếng hô ồn ào
Dịch bắc bắc chạy vội tới bên cửa sổ, thấy bên ngoài Thư Viện đang tụ lại thành một vòng người, một mảnh đông nghìn nghịn, như thể trường học mở đại hội vậy
“Này. . . . . . Đây là có chuyện gì?” Nàng kinh ngạc nói,trong lòng lập tức hô: “Thảm rồi!”
“Ngươi chán ghét những người này?” Trắng huyền hỏi
“Không phải,chính là nhiều người như vậy, một lát sau làm sao ra ngoài a?” Dịch bắc bắc nhìn thoáng qua Bạch huyền.Cái dạng này của hắn thật sự là……rất dễ để người khác chú ý. Nếu trong chốc lát nàng cùng hắn cùng đi ra khỏi Thư Viện…, xác định sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người
Dịch bắc bắc nghiêng đầu, trong đầu bắt đầu nghĩ làm sao để đem triệu hồi thú phiền toái này ra khỏi Thư Viện, “Vậy thì chúng ta đợi một lúc rồi hẵng rời khỏi thư viện? Hay là chúng ta một ra trước một ra sau, chúng ta có thể giả vờ như ko quen biết, hay là. . . . . .”
“Tại sao chúng ta phải giả vờ như ko quen biết?” Bạch huyền không vui hỏi.Ko hiểu sao ba chữ này lại làm cho hắn cảm thấy chói tai, hắn cũng không thích nghe chủ nhân từ trong miệng nói ra 3 chữ này
“Đương nhiên là bởi vì bên ngoài quá nhiều người rồi,ta làm sao có thể mang ngươi ra khỏi thư viện dưới con mắt chú ý của nhiều người được a?”
“Như vậy thì chỉ cần những người đứng ở bên ngoài đi hết là được.” Hắn dương dương tự đắc lông mày.
Dịch bắc bắc tỏ vẻ ko hiểu nháy mắt vài cái, chỉ thấy ngón tay Bạch Huyền nhẹ nhàng bắn ra, thoáng chốc bầu trời trong xanh bên ngoài lại chuyển thành mấy đen dày đặc
Sau đó, từng đạo tia chớp, theo mây đen thẳng tắp đánh về đám người bên ngoài thư viện
“A! Có chớp rồi!”
“Chạy mau a,thời tiết lại thay đổi!”
Bên ngoài,đám người đông nghìn ngịt kia lập tức chạy về bốn phía. Trong thư viện Dịch Bắ Bắc cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn
Rớt cằm, này. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . .
“Như vậy, bên ngoài sẽ không người đi!” Mỗ thần thú đắc ý nói.
Này. . . . . .Chuyện này căn bản chỉ là muốn đuổi người đi àm thôi? Dịch bắc bắc không nói gì nói. Bên ngoài hiện tại xác thực không có người rồi, trừ bỏ đồng ko mông quạnh chỉ còn có đường lớn và đá cuội,nhưng giờ phút này thời tiết vẫn ko thay đổi. Xung quanh thự viện lại xoẹt sét xanh,sét đánh khiến mọi thứ đều ngã trả ngã phải.
“Mau dừng tay!” Dịch bắc bắc hô.
“Đủ rồi sao?”Bạch Huyền có chút ko tình nguyện nói ra, tựa hồ còn cảm thấy sét đánh như thế vẫn chưa đã ghiền
Dịch bắc bắc gất đầu liên tục, nếu không dừng tay …chỉ sợ cái trường học đều bị hủy dưới tay hắn
“Thế nào, ta rất lợi hại phải ko.” Trên mặt Bạch Huyền rõ ràng ghi dòng chữ “Ngươi ko tán dương ta, ngươi nhất định phải chết” .
Dịch bắc bắc khóe miệng từng đợt run rẩy, “Vô cùng. . . . . . Lợi hại.”
Thượng Đế! Nàng rốt cuộc gọi ra con quái vật gì a? Cư nhiên bắn bắn ngón tay, lại có thể gọi sét đến? !
Trong một phòng nghiên cứu trung ương, đặt một dụng cụ thủy tinh dài ba thước, đường kính một bước, bên trong dụng cụ chứa một chất lỏng màu xanh, ngâm một cái vật hình dáng giống như một thai mới sinh
Nhưng cái hình hài này, ko đầu ko chân, lại rõ ràng có thể khiến cho người cảm thấy là nó còn sống
Mà giờ phút này, nguyên bản chất lỏng màu xanh đang yên bình lập tức lại sôi lên sùng sục, hình dáng con vật bên trong, lại đang không ngừng run rẩy, như gặp địch nhân đáng sợ
Mười mấy nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng hoảng sợ nhìn cánh trước mắt, như lâm đại địch.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Một nam nhân Phuong Đông thấp bé trong nhóm xúc động hỏi
“Hoa tiên sinh, chúng tôi vẫn đang làm việc bình thường, nhưng mười phút trước, đột nhiên biến thành loại tình huống này.” Một nghiên cứu viên vội vàng trả lời
“Chẳng lẽ tra không ra nguyên nhân sao?”
“Trước mắt vẫn……….chưa.” Nghiên cứu viên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào biểu tình của thủ trưởng
“Ngươi cho là câu trả lời này, ta có thể đem nó nói cho tổng trưởng sao?” Hoa Lâm không vui quát
“Chúng tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tra ra nguyên nhân!” Nghiên cứu viên nói, chuyện cho tới bây giờ, bọn họ có thể hứa hẹn cũng chỉ là đàng hoàng cam đoan
Lại ép cũng ep ko được, nên Hoa Lâm đành hừ lạnh một tiếng rời khỏi phòng nghiên cứu đi đến một gian phòng tối khác
Hoa Lâm mở ra màn hình trong phòng tôi ra, màn hình kiền xuất hiện một mỹ nam, mà giờ khắc này, đối phương đang ngồi ở trên một cái ghế da phong cách Baroque, hai đầu gối ưu nhã chồng lên nhau, tay trái mang bao tay da màu đen,đang ung dung cầm chân một ly rượu đỏ thẫm.
“Hoa Lâm,có biết ta hỏi ngươi cái gì ko?”Namnhân mυ"ŧ nhẹ ly rượu trong tay, lơ đãng hỏi
“Thật xin lỗi, tổng trưởng, bởi vì đột nhiên phát sinh loại chuyện này,hiện tại xác thực vẫn chưa có đáp án trả lời ngài.” Hoa Lâm chỉ cảm thấy cả người mồ hôi lạnh đầm đìa.Cho dù chỉ là nhìn thấy nam nhân này qua màn hình, nhưng cũng khiến hắn có cảm giác kính trọng, sợ hãi
“Nhưng ta ko muốn đợi lâu, ta muốn biết, “vật thí nghiệm” của chúng ta rốt cuộc là sợ cáigi2?”
“Dạ, xin ngài yên tâm, vô luận như thế nào, nhất định tôi sẽ nhanh chóng cho ngài dáp án!”
“Vậy là tốt rồi.”Namnhân nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nụ cười kia khiến cho khuôn mặt nam nhân càng thêm tuấn tú , cho dù là Hoa Lâm, cũng nhịn không được cảm thán trong lòng. Nếu không phải đi theo nam nhân nhiều năm, đổi lại là người bình thường, chỉ cần dựa vào bề ngoài của người này, tuyệt đối hắn sẽ ko nghĩ người này tâm ngoan thủ đoạn, hai tay dính đầy máu tươi.
“Đúng rồi,con chuột nhỏ kia có bắt được chưa?” Uống ly rượu trong tay được một nữa, nam nhân lại hỏi
Hoa Lâm tâm đột nhiên đứng dậy, “Bởi vì người của Ngô gia đang giúp nàng đảo loạn tầm mắt của chúng ta, cho nên còn. . . . . .”
Phanh!
Ly rượu trong tay nam nhân đập trên mặt đất, chất rượu màu đỏ tươi văng khắp nơi, “Hoa Lâm, đừng khiến ta chờ lâu, sự kiên nhẫn của ta cũng không tốt, nếu ngươi không muốn trở thành La lực tư thứ hai…,thì nên làm tốt chuyện ngươi nên làm, đừng có dùng lời lẽ như vậy mà nói với ta.”
La lực tư. . . . . . Hoa Lâm trong đầu, ko khỏi nghĩ tới nam tử đã sớm chết đi, người nọ vốn có dũng khí phản kháng, còn hắn có lẽ vĩnh viễn cũng ko có.
“Dạ! Tôi hiểu được!” Hoa Lâm hít sâu một hơi hồi đáp.
“Tốt lắm.”Namnhân cúi đầu cười, màn hình thông tin chậm rãi chuyển thành màu đen
Mà lúc này, ở một chỗ khác trên thế giới.
Một nữ nhân cao gầy , mỹ lệ nhưng có đôi mắt u buồn gắt gao cầm quyển nhật kí trong tay. Ở trước mặt nàng, là cái dụng cụ thủy tinh , bên trong cũng chưa chất lỏng màu xanh lục cùng hình dáng con vật kia nhưng nhỏ hơn con vật trong phòng nghiên cứu rất nhiều
“La lực tư, anh để lại cho em mấy thứ này, thật sự rất đáng sợ, cho dù em ko ngừng áp chế chúng nó trưởng thành, nhưng chúng nó vẫn sinh trưởng như cữ. Em thậm chí ko dám tưởng tượng, những người đó trong phòng thí nghiệm,đã nuôi dưỡng mấy thứ này trưởng thành đến mức độ nào rồi!” Quỳnh lệ lầm bầm, “Anh xa cách em, nhưng để lại quyển nhật kí này cho em, để em ngăn cản bọn họ làm thí nghiệm đáng sợ khiến Địa cầu có nguy cơ bị hủy diệt này .Anh biết rõ, chỉ cần anh nói em nhất định sẽ đi làm!Nếu mấy thứ này thật sự theo như lời anh nói, sẽ không ngừng cắn nuốt tất cả mọi thứ cho đến khi đem Địa Câu nuốt trọn. . . . . .”
Tiếng nhạc “Hôm qua tái hiện” vang lên, đó là tiếng chuông điện thoại của nàng
Quỳnh lệ chạy nhanh lấy điện thoại cầm tay ra, nhấn nút trả lời.
“Này , quỳnh Lệ tỷ, em là tiểu đồng!”Từ đầu dây di động bên kia, truyền đến âm thanh sáng ngời nhẹ nhàng của cô gái
“Tiểu đồng,khỏe ko.”Tâm tình u buồn của Quỳnh lệ cũng có chút buông lỏng, “Lục tuyển có khỏe không?”
“Hắn tốt lắm ! Uy uy. . . . . . Tuyển, ngươi đừng có giống chó con suốt ngày ôm ta được không!” Thanh âm của thiếu nữ từ dầu dây bên kia vang lên, sau đó truyền đến tiếng đá chân “Rầm Rầm Rầm”, một lát sau cô gái mới bắt đầu nói chuyện tiếp, “Quỳnh Lệ tỷ,em gọi chị , là muốn nói cho chị biết, Lục Tuyển nói, Kì cũng đến đây!”
“Kỳ?”
“Dạ, cũng giống với Long và Quy là một trong bốn thần thú, chính là lục tuyển nói, kỳ tựa hồ không phải tự nguyện đến, mà là bị người nào triệu hoán đến !”Mà Lục Tuyển chính là Quy trong bốn thần thú, còn có thể gọi là Huyền Vũ
“Cái gì? !” Quỳnh lệ chấn động.Cách đây ko lâu, khi nàng mang nhật kí của La lục Tư đi Trung Quốc, đã từng gặp qua Lục Tiểu Đồng cùng bạn trai kiêm thần thú Lục Tuyển của nàng, cũng nhờ bọn họ giúp mà nàng có thể thoát khỏi nguy hiểm, sống đến bây giờ.Năng lực đáng sợ của Lục Tuyển kia đến bây giờ vẫn khắc sâu vào trí nhớ nàng, nếu theo như lời nói, Kì cũng giống Lục Tuyển , là một trong bốn thần thú đến đây thì…, . . . . .”Tiểu đồng, em có biết kỳ ở đâu ko?”
“Không biết ai, tên Lục Tuyển kia, chỉ có thể nói Ky đại khái ở phíaNam, Trung Quốc,nhưng địa điểm cụ thể lại ko nói được!” Cô gái lẩm bẩm , trong điện thoại di động, lại truyền tới tiếng đá chân cùng âm thanh đáng thương của nam nhân kia (Ặc, tội nghiệp Huyền Vũ ca ca quá U-U).
“Đồng, đó là vì năng lực của Kì tương đương với ta, ta mới không có cách tìm ra vị trí cụ thể của hắn, nếu năng lực của đối phương so với ta yếu hơn một chút, ta nhất định có thể lập tức tìm ra vị trí! Đồng, kỳ thật ta rất lợi hại . . . . . .”
Quỳnh lệ không khỏi”Phốc xuy” cười,tâm tình u buồn lúc trước giờ phút này tan thành hư vô.Có lẽ vì bọn họ, cho nên mới khiến nàng tin vào tương lai.
“Quỳnh Lệ tỷ,chị có tìm được Long ko?” Thạch tiểu đồng hỏi.
“Vẫn chưa.” Cơ hồ không có bất kỳ manh mối, giống như mò kim đáy bể , nhưng Quỳnh Lệ vẫn đang tìm
“Vậy chị tiếp tục cố gắng, tranh thủ có ngày sớm tìm được Long trở về, về phần Kỳ, em sẽ cùng Lục Tuyển tìm kiếm, nếu tìm được rồi, chúng em nhất định sẽ nhanh chóng nói cho chị biết!”
“Cám ơn các em!” Quỳnh lệ chân thành cảm kích , “Các em cũng phải cẩn thận, tổ chức kia rất khó đối phó.”
“Yên tâm đi, có lục tuyển ở đây, thì ko có việc gì! Bọn họ tạm thời không dám xuống tay với chúng em.”Đối với chuyện này, trong lòng Thạch Tiểu Đồng rất tự tin, “Quỳnh Lệ tỷ, chị bây giờ mặc dù có Ngô tiên sinh giúp đỡ, nhưng kỳ thật so với chúng em chị gặp nhiều nguy hiểm hơn, nếu cần giúp đỡ chị cứ nói cho em một tiếng.”
“Được.” Quỳnh lệ thản nhiên cười,thầm nói. La lực tư,anh thấy ko? Vốn cho rằng, chỉ có mình hăng hái chiến đấu, nhưng bây giờ bên cạnh em, còn có bằng hữu cùng nhau nỗ lực. . . . . .
La lực tư, người em yêu nhất. . . . . . Anh ở trên Thiên Đường, nhớ phù hộ em nha. . . . .
“Bắc bắc,rất ít khi gặp ngươi cùng nam sinh cùng đi a!”
Làm ơn !Ngươi này chỉ là thú đội lốt người, mấy người có biết ko?
“Bắc bắc trưởng thành rồi!”
Ý nghĩa “ trưởng thành” của bọn họ cùng ý nghĩ “trưởng thành” trong đầu nàng có giống nhau ko?
“Tiểu nha đầu thông suốt rồi.”
Nàng thề, nàng tuyệt đối không có cái loại thông suốt như trong đầu bọn họ nghĩ!
Từ đi vào cư xá, dịch bắc bắc khóe miệng co quắp, gân ko ngừng nổi trên trán.Một nhóm bác gái nhìn Dịch Bắc Bắc cùng Bạch Huyền, cười đến tối mặt khiến trong lòng Dich Bắc Bắc ko ngừng kêu oan
Đến cửa nhà mình, Dịch Bắc Bắc trịnh trong đối với Bạch Huyền nói: “Ngươi nghe cho kỹ, đợi lát nữa vào cửa, ngươi sẽ thấy một phụ nữ trung niên, người phụ nữ kia chính là mẹ ta, vì thế cho dù ta có bị nàng chụp đầu hoặc nắm lỗ tai, thì cũng chỉ là một phương thức chào hỏi, ngươi tuyệt đối không thể dùng cách thức nguy hiểm công kích nàng?”
“Công kích?”
“Giống như cái cách ngươi dùng sét đánh người ở Thư viện.” Mặc dù vẫn chưa đem người trực tiếp đánh chết,nhưng tuyệt đối cũng ko thể làm!
“Ừ.”
“Còn nữa, lúc ngươi cùng ta đi vào,ko được mở miệng nói chuyện trước, hết thảy đều phải đợi ta giải thích.”
“Đã biết, thực lắm điều!” Bạch Huyền mất kiên nhẫn nói, chủ nhân này so với hắn tưởng tượng thật phiền toái.
“Mặt khác,trong nhà còn có một con thỏ thật mập, con thỏ kia. . . . . .”
Không đợi dịch bắc bắc đem lời trong miệng nói xong, chỉ nghe được một tiếng “Két Lạch Tách”, Bạch Huyền đã muốn đẩy cửa sắt Dịch gia ra.
Cánh cửa kia. . . . . . còn đang bị khóa lại, cho nên khi bị Bạch Huyền đẩy ra, dịch bắc bắc chỉ có thể chứng kiến ổ khóa như bị đạo ngọt chặt đứt, bản lề trơn nhẵn đến cực điểm.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Ngón tay của nàng chỉ chỉ vào hắn
“Làm sao vậy?”
“Ngươi có biết mở cửa phải dùng chìa khóa hay ko?” Dịch bắc bắc quát.
Bạch Huyền khẽ chau amy2, “Như vậy rất phiền toái.”
“Chẳng lẽ ngươi đem thiết bị bảo vệ nhà của ta chặt đứt ko phiền toái sao?”
“Ngươi cho là ta làm sai rồi?” Vẻ mặt của hắn nổi lên cảnh tượng mưa gió
Nàng kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, “Ta chỉ muốn nói là dùng chìa khóa mở cũng tốt như bây giờ,một lát nữa ta còn phải gọi thợ khóa đem ổ khóa này thay.”
Bạch Huyền nhìn Dịch Bắc Bắc , đột ngột nói : “Như vậy chỉ cần bắt nó trở lại như cũ là được rồi đi.”
“Trở lại như cũ?” Nàng sửng sốt.
Tiếp theo, dịch bắc bắc chỉ thấy một dãy ánh sáng trắng hiện lên,ổ khóa bị chặt đứt bỗng nhiên trở nên lành lặn!
Lợi hại!
“Ngươi còn có thể làm…….được việc này?” Dịch bắc bắc lúng ta lúng túng nói, thật ko thể tin
“Ta đã nói rồi, ta rất lợi hại !”Bạch Huyền nghênh nghênh mặt, tựa hồ như chờ mong cái gì, đợi nửa ngày, không thấy dịch bắc bắc có hành động gì, liền không vui nói: “Sao ngươi ko vuốt ve ta?”
“Vuốt ve?” Khụ, khụ, nàng cảm giác chính mình cũng bị nước miếng làm sặc chết.
“Đúng,giống như vậy!” Hắn hơi hơi cúi đầu, một bàn tay cầm tay nàng lên áp vào trán hắn, “Làm như thế, ta sẽ cảm thấy rất thoải, rất cao hứng.”
Chương 2:   ngô danh”Trắng huyền”  (9)
Vẻ mặt của hắn, cực kỳ giống tiểu hài tử làm đúng chuyện, hướng người lớn yêu cầu tưởng thưởng
Dịch bắc bắc tay ở trên trán Bạch Huyền vuốt ve qua lại, da thịt hắn bóng loáng mà ôn nhuận, Uyển Như nõn nà dê ngọc. Độ ấm từ trong lòng bàn tay chậm rãi truyền đến, mặt của nàng bắt đầu hơi hơi hồng, đây là lần đầu tiên nàng cùng một nam sinh tiếp xúc khoảng cách gần như vậy,mà nam sinh này lại ko phải con người. Bạch huyền sớm nhắm mắt lại, nuốt nuốt nước miếng, thập phần hưởng thụ động tác này của Dịch Bắc Bắc
“Bắc bắc,ngươi ở đây làm gì?”
“Kỳ. . . . . . Kỳ đại nhân? ! Trời ạ! Kỳ đại nhân làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?”
2 đạo âm thanh, phá vỡ một lúc yên tĩnh, người đứng phía trước là mẹ của Dịch Bắc Bắc, còn kẻ thứ hai là thỏ mập của Dịch gia!