EDIT: Aries92
BETA: Đầm♡Cơ
Thời gian anh được yên tĩnh chỉ vỏn vẹn có ba ngày. Sau đó con nhóc kia lại dăm ba hôm thỉnh thoảng xuất hiện. Có khi vào buổi sáng, có hôm lại giữa trưa,tầm ba giờ chiều mà không thấy đâu có nghĩa là không đến. Giống như hôm nay chắc cô ta không xuất hiện, cuối cùng anh cũng có khoảng thời gian của riêng mình.Bách Nghiêu Nhất bi kịch phát hiện anh lại cảm động vì sự yên tĩnh nhỏ nhoi này.
Không phải không nghĩ đến việc đuổi người, gọi cảnh sát cũng đơn giản nhưng lúc anh mở di động chuẩn bị ấn ba số kia thì đôi mắt lam của con nhóc cứ luôn yên lặng quan sát anh. Ánh mắt tín nhiệm mà đơn thuần đó không có một chút phòng bị nào. Cuối cùng dù chỉ một vài ký tự anh cũng không có cách nào ấn xuống được.
Chỉ cần ngẩng đầu là thấy cặp mắt kia đang nhìn anh, nếu anh nhìn lại thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức nở rộ tươi cười, hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy, chỉ cần anh nhìn cô là cô đã thỏa mãn.
Sau đó Bách Nghiêu Nhất biết rằng mình đã thất bại, rõ ràng không phải là người dễ mềm lòng nhưng lại luôn thua cặp mắt kia.Có lẽ nó làm anh nhớ đến con mèo cưng đã mất cho nên theo thói quen nhượng bộ, lại nhượng bộ, lại nhượng bộ, cuối cùng con nhóc đến nhà đã là chuyện đương nhiên. Sáng sớm Bách Nghiêu Nhất đều mặc kệ con nhóc muốn làm gì thì làm. Giấc ngủ của anh nhờ thế mà trở nên bình thường, dậy sớm ngủ sớm bởi vì con nhóc kia không có khái niệm thời gian. Giống như sáng nay năm rưỡi đã đến ấn chuông cửa inh ỏi. Bị đánh thức, tâm tình Bách Nghiêu Nhất rất không tốt, ngón tay dùng sức gõ bàn phím trong khi tên đầu sỏ ngồi đối diện lại ôm gối mềm, khuôn mặt cọ cọ vào gối, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, tâm trạng dường như rất vui vẻ.Bách Nghiêu Nhất để ý cô đã nằm yên như vậy hai tiếng đồng hồ không gây náo loạn thậm chí cũng không cử động.
Có phải rất ngoan không?
Nếu đổi lại là một đứa bé cũng không thể nào ôm gối ôm nằm yên không quấy như vậy được hơn nữa cô cũng đâu còn nhỏ ít nhất cũng tầm mười tám, mười chín tuổi rồi.
“Cô không phải đi học sao?”Bách Nghiêu Nhất đột nhiên nghĩ đến con nhóc ngày nào cũng đến đây chẳng lẽ cô ta không phải đến trường?
Nghe thấy Bách Nghiêu Nhất lên tiếng cô gái lập tức nhìn anh, ánh mắt lóe sáng như là chỉ cần anh chú ý đến cô cũng đủ khiến cô vui vẻ. Cô biết anh rất ghét dậy sớm nhưng cô cũng không phải cố ý muốn đến sớm như vậy, vì Emma quản cô quá chặt nên cô chỉ còn cách nhân lúc Emma chưa tỉnh ngủ mà lẻn ra ngoài thôi.
Thật ra dậy sớm như vậy cô cũng chưa ngủ đủ nữa là!
Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy anh, tinh thần của cô liền trở nên phấn chấn, nếu anh để ý đến cô thì càng tốt hơn. Jill không biết đi học là gì nên ngoan ngoãn lắc đầu! Bách Nghiêu Nhất bất giác nhíu mày, từng này tuổi rồi mà không phải lên lớp? Hơn nữa nhìn hoàn cảnh của cô, đầu óc tuy có chút vấn đề nhưng không phải không thể đi học.
”Không phải mỗi ngày cô đều trốn học đấy chứ?”
Trốn học, cái này thì cô biết, chỉ có những học sinh hư mới trốn học, cô không phải học sinh hư. Jill ra sức lắc đầu nghiêm túc nói “Không đâu! Emma không nói em phải đi học”
“Emma?” rốt cuộc cũng nghe thấy tên một người từ miệng cô “Emma là ai?”.
“Emma là vυ" em của em.Bà rất khó tính, luôn không cho em ra ngoài, lúc nào cũng bắt em ở trong nhà nhưng như vậy sao gặp được anh chứ? Vì thế em mới không nghe lời lẻn ra ngoài. Emma vì thế mà rất tức giận, mỗi lần về nhà lại lải nhải sau lưng” Jill chu miệng mất hứng oán giận.
Vυ" em? Không phải là người giúp việc trong nhà sao?
Bách Nghiêu Nhất tiếp tục hỏi “Nhà cô chỉ có Emma thôi sao?”
“Còn có Suzanne và Paul nữa. Suzanne nấu ăn rất ngon còn Paul thì chăm sóc vườn hoa. Bọn họ đều rất nghe lời Emma cho nên quản em cũng rất chặt.Đúng là siêu chán ghét” Jill nhăn mặt nhưng lại bổ sung thêm một câu “Nhưng bọn họ đều là người tốt”
Chỉ là không nên ngăn cản cô ra khỏi nhà mà thôi!
Nghe qua cũng biết ba người này đều là người giúp việc “Thế cha mẹ cô đâu?Không ở cùng nhau sao?”
Jill lắc đầu “Emma nói bọn họ bận rất nhiều việc”
Bận? Bách Nghiêu Nhất châm biếm nhếch môi, theo như anh thấy con nhóc này chính là bị vứt cho người hầu chăm sóc? Bình thường kẻ có tiền không dễ dàng chấp nhận đầu óc con mình có vấn đề, con nhóc chắc là bị quăng ra khỏi nhà, lấy danh nghĩa là tĩnh dưỡng nhưng thực chất chính là bị vứt bỏ. Nhìn con nhóc hồn nhiên như vậy, Bách Nghiêu Nhất hơi thương xót “Cô không nhớ cha mẹ hả?”
“Không đâu!”Jill lắc đầu thản nhiên nói “Vì sao phải nhớ bọn họ?”
So với họ cô nhớ anh hơn nha!
Được rồi anh quên mất đầu óc con nhóc này không bình thường, nhanh chóng thu hồi lòng thương cảm vừa nãy. Đang định mở miệng hỏi han thêm ít chuyện, ít nhất cũng phải làm rõ nguồn gốc của cô.
“Em có anh rồi!”
Bách Nghiêu Nhất hơi sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô hỏi lại “Gì cơ?”
Jill ôm gối mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn như vùi vào trong gối nhìn vào đôi mắt đen kiên định mà tín nhiệm, khóe miệng hơi cong lên “Em có anh là tốt rồi”
Anh chính là thế giới duy nhất của cô!
Bách Nghiêu Nhất hơi ngẩn người giật mình chăm chú nhìn vào cặp mắt màu lam kia. Nhìn vào ánh mắt cô anh biết cô không hề nói dối.Cô thực sự nghĩ như vậy, trong mắt cô chỉ có anh.Ngực đột nhiên như có vật gì đập mạnh tựa như rơi vào đầm nước mờ sương tạo nên một vòng xoáy nhỏ sau đó từ từ khuếch tán. Ánh mặt trời vẫn trầm tĩnh như mọi ngày nhưng tâm của anh đột nhiên không yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng Jill đeo balo màu hồng nhạt nhẹ nhàng mở cửa phòng nhón chân bước xuống cầu thang, nhìn thấy cửa ra vào ngay trước mắt khóe miệng cong lên chuẩn bị lao ra khỏi cửa
“Tiểu thư muốn đi đâu?”
Đáng tiếc một bóng người đã chắn trước mặt cô
Jill bất đắc dĩ xoay người “Hi! Emma” chỉ thấy Emma mặc đồ ngủ đang đứng ở cửa, cô nhìn về phía sofa, trên đó có trải một tấm thảm đoán ra tối qua nhất định Emma ngủ ở phòng khác để bắt gọn cô.Cô không ghét Emma nhưng thực rất phiền đối với sự quản lý của bà.Nhìn gương mặt tiểu thư không che dấu sự không vui bà bất giác thở dài. Bà biết hành vi của mình làm tiểu thư mất hứng,bản thân bà cũng không muốn như vậy nhưng dạo gần đây tiểu thư rất kỳ lạ. Cô đi đâu cũng không nói, chỉ cần bà lơ là một chút là không thấy tiểu thư đâu. Cô lại đi thẳng đến tận tối mới về. Bà cũng thử bảo Paul theo dõi cô nhưng dường như cô phát hiện được, lần nào Paul cũng để mất dấu. Tiểu thư đã thay đổi, Emma không phải không phát hiện ra.Sau tai nạn đó tính tình của cô hoàn toàn khác trước kia.Nhưng đây cũng là chuyện tốt, ít nhất tiểu thư có thể nói, có thể cười, có thể tức giận, tốt hơn sự trầm mặc trước đây rất nhiều, mặc dù vậy bà vẫn không yên tâm chút nào.
“Tiểu thư! trời còn chưa sáng đâu” bà nhìn đồng hồ báo thức mới bốn giờ sáng “Sớm như vậy con muốn đi đâu?”
Jill không trả lời cũng không nhìn Emma, chỉ hơi cắn môi. Emma biết cô đang tức giận nếu là trước kia chắc bà phải mừng như điên nhưng bây giờ chỉ thấy bất đắc dĩ.
“Tiểu thư! ta chỉ lo lắng sợ con gặp nguy hiểm”
“Nguy hiểm cái gì chứ?” Cuối cùng Jill cũng ngẩng đầu nhìn bà chán nản nói “Không phải mỗi ngày con đều trở về an toàn sao?”
“Ta sợ con bị người ta lừa…”
“Sẽ không!” Jill nhíu mày không thích có người nói xấu Bách Nghiêu Nhất.Tuy biết Emma không cố ý nhưng giọng nói của cô cũng vẫn mang theo chút tức giận “Anh ấy sẽ không gạt con, anh ấy là người tốt, tuy rằng tính khí không tốt lắm những vĩnh viễn sẽ không lừa gạt người khác, lại càng không gạt con.”
“Cậu ta là ai?” Emma hỏi. Thấy tiểu thư không hé răng liền nhẹ giọng quan tâm “Tiểu thư không thể nói cho Emma biết sao?”
Thấy Emma nhẹ nhàng hỏi han làm cho tâm trạng không vui của Jill vơi đi ít nhiều. Cô biết Emma thực lòng quan tâm cô, nhưng cô không có cách nào giải thích hết cho Emma biết được, bởi vậy cô chỉ có thể lắc đầu. Biết tiểu thư cố chấp Emma cũng không ép chỉ hỏi “Tiểu thư rất thích cậu ta?”Nhìn tiểu thư bênh vực cậu ta không muốn người khác nói xấu cậu. Bà chưa từng thấy tiểu thư bảo vệ ai đó như thế bao giờ.
“Đúng” Jill gật đầu khẽ cười “Rất thích.”
Emma yên lặng nhìn đứa nhỏ mình chăm sóc từ bé đến lớn đang tươi cười sáng lạn như vậy, chỉ cần nhắc đến người kia ánh mắt liền lóe sáng.
“Tiểu thư có người trong lòng, Emma cũng cảm thấy rất vui. Tiểu thư có thể mời cậu ta đến nhà chơi” Emma cố ý dỗ cô “Ta tin rằng lão gia và phu nhân rất có hứng thú với người trong lòng của tiểu thư.”
Bà nghĩ nhắc đến cha mẹ mình thì tiểu thư sẽ mềm lòng. Ai dè Jill lại lắc đầu “Không cần! Anh ấy là của con, không cần người khác cảm thấy hứng thú”
Emma hết sức kinh ngạc lập tức nói “Tiểu thư! lão gia và phu nhân sao lại là người khác được?Hơn nữa con lâu như vậy không gặp bọn họ con không nhớ họ sao?”
“Vì sao phải nhớ?” Jill phản bác lại.
Emma sửng sốt, thấy tiểu thư rất bình thản bà không nhịn được nhíu mày “Tiểu thư! lão gia và phu nhân bọn họ cũng rất muốn…”
“Tai sao con chưa từng thấy bọn họ xuất hiện?”
“Chuyện này…”
Jill ngẩng đầu, đối diện Emma đang không thốt nên lời nở nụ cười đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly không có tạp chất sạch sẽ như vậy làm cho người ta hoảng hốt tựa như bất kỳ lời nói dối nào cũng không qua khỏi mắt cô.
“Emma” Jill bước lên trước nắm lấy tay bà. Cô biết bà đối với cô rất tốt, không chỉ có bà, Suzanne và Paul cũng vậy, bọn họ đối với cô là thật lòng.
“Người không quan tâm đến con, con cũng không quan tâm đến bọn họ” Cô nhẹ nhàng nói, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng “Vυ" lúc nào cũng nhắc đến lão gia phu nhân nhưng con chưa từng nhìn thấy bọn họ. Nằm viện không có mặt, xuất viện cũng không thấy đâu.”
Cô biết nếu thực sự quan tâm đến một người sẽ không coi người đó như không tồn tại.
“Tiểu thư đó là bởi vì họ bận…”
“Emma” Không muốn Emma lại tìm lý do biện hộ cho họ. Đối với Jill mà nói, cha mẹ không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Cô thực sự không trách họ nhưng cũng không động lòng cho nên cô trực tiếp chặn lời Emma, giọng điệu nhàn nhạt không mang theo một tia cảm tình.
“Nếu thực lòng quan tâm thì chuyện gì cũng không là lý do, bởi vì không có tâm nên mới viện hết lý do này đến lý do khác” Mà cô cũng không muốn tìm hiểu sâu xa về việc cha mẹ vì sao chưa từng xuất hiện.Trên đời này cô chỉ quan tâm đến một người mà thôi….. đối với Emma, Suzanne cùng Paul cũng coi như có chút để ý cho nên cô mới bình thản chịu sự quản lý thái quá của Emma dù có phiền phức nhưng cũng chưa từng cáu giận với bà. Bởi vì bọn họ đối với cô rất tốt cho nên cô cũng nhường nhịn một chút. Emma kinh ngạc không ngờ tiểu thư sẽ nói như vậy. Giờ phút này bà biết tiểu thư không còn là đứa trẻ, cô đã lớn, hơn nữa cũng biết nhận thức được sự việc.
“Con biết vυ" lo lắng cho con, vυ" yên tâm, con sẽ không sao đâu” Jill suy nghĩ một chút rồi nhận lời “Thôi được con cam đoan mỗi ngày đúng năm giờ sẽ trở về nhà được không?”
Emma nhíu mày nhìn vào ánh mắt cố chấp của tiểu thư, bà biết không thể ngăn cản được đành thở dài thỏa hiệp “Tiểu thư của ta con đã thuyết thục được ta rồi”
Jill cười vui vẻ hôn chụt lên má Emma nhìn bà vẫy tay “Con ra ngoài đây” sau đó xoay người vội vã lao ra khỏi nhà.
Nhìn tiểu thư rời đi, Emma vẫn đứng bất động tại chỗ như suy nghĩ điều gì, sau đó bà quyết định nhấc điện thoại gọi cho phu nhân.Tiểu thư đã không còn là đứa trẻ năm tuổi, bây giờ so với ai cũng đều giống người nhà Anderson. Bà nghĩ lão gia và phu nhân nhất định sẽ vui mừng. Về phần chàng trai kia, Emma nghĩ sẽ không để tiểu thư qua lại với cậu ta nhưng ít nhất bây giờ cứ để tiểu thư vui vẻ một thời gian. Vẫn quyết định nên giấu chuyện này. Bà rất hiểu tính cách của lão gia và phu nhân, nếu biết người trong lòng của tiểu thư không xứng với gia tộc Anderson họ nhất định sẽ ngăn cản, tuyệt đối không cho phép hai người tiếp tục quan hệ. Ít nhất bây giờ cứ để tiểu thư muốn làm gì thì làm.
Bách Nghiêu Nhất tài nghệ bình thường,tính tình thì lười biếng.Anh không kén ăn, chỉ cần ăn no bụng là được rồi. Bình thường luôn ăn đồ ăn sẵn, nếu không sẽ gọi người mang tới tận cửa.Thời gian ăn cơm cũng không theo quy luật hệt như thời gian nghĩ ngơi vậy, đều tùy hứng. Cuộc sống của anh chỉ đi vào nề nếp ở ba năm trước đây khi nuôi mèo cưng. Bởi vì anh có thể đói nhưng Miu Miu thì không thể. Nhưng mà kể từ khi Miu Miu không còn nữa, anh lại khôi phục cuộc sống không điều độ trước đây, cho đến khi gặp phải sự quấy rối của con nhóc, cuộc sống của anh lại bắt đầu giống như người bình thường. Ngủ sớm dậy sớm khiến anh có rất nhiều thời gian dư dả. Con nhóc tuy mặt dày nhưng không phải người ồn ào. Bình thường nếu anh đang có việc cô sẽ yên lặng ngồi một bên. Bởi vì anh thích yên tĩnh cho nên cô không xem tivi, chỉ ôm gối ôm nằm dài trên ghế sofa phơi nắng hoặc lấy bút sáp vẽ loạn lên giấy. Bách Nghiêu Nhất có lúc cũng quan sát cô. Để một thiếu nữ trẻ măng như vậy ở trong phòng còn muốn cô yên lặng không tranh cãi mà cô cũng chịu được sao? Nhưng con nhóc này lại chưa từng oán trách suốt ngày nằm trên ghế hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Bách Nghiêu Nhất đi đến bên cạnh nhẹ nhàng chạm tay lên mặt cô. Da của cô giống như da em bé vừa mềm mại vừa giống bánh chưng vừa giống bánh bao. Bị quấy rầy giấc ngủ, mắt lam hơi mở thấy anh lại nhắm vào tóm lấy tay anh cọ cọ vào lòng bàn tay thật giống như con mèo nhỏ. Không biết chừng nếu anh cãi cằm cô cũng sẽ nghe thấy tiếng kêu thỏa mãn giống loài mèo.
“Nhóc con” Anh bóp hai cánh mũi của cô không cho cô thở “ Đã ngủ cả buổi sáng rồi vẫn còn muốn ngủ tiếp hả?”
Cô đến nhà anh là để ngủ sao?
“Uhm..” Jill giãy dụa gạt tay anh ra, cánh mũi bị anh bóp chặt mà ửng đỏ mất hứng há miệng cắn anh. Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng rụt tay lại tránh được cô cắn. Con nhóc này rất thích cắn người. Có lần anh kéo bím tóc của cô, cô không nói không rằng quay đầu trực tiếp cắn vào mu bàn tay của anh. Bách Nghiêu Nhất kêu lên một tiếng vội vàng rụt tay về. Trên bàn tay để lại dấu răng rất rõ cùng với nước bọt của cô mà cô thì hừ lạnh “Ai bảo anh kéo? Mái tóc này em làm mãi mới được đấy”
Sau đó chỉ cần anh làm cô đau một chút cô liền không do dự vồ đến cắn anh, tuy không thấy máu nhưng để lại dấu răng loang lổ.
“Cô thật giống mèo, đều thích cắn người” Bách Nghiêu Nhất nói thầm, mèo cưng hồi trước cũng vậy, chọc nó tức lên nó cũng sẽ giương nanh múa vuốt, tuy không làm anh bị thương nhưng vẫn có chút đau. Jill ôm gối nghe thấy anh nói mắt lam hơi lóe sáng oán trách “Ai bảo anh làm em đau”
Tuy rằng mất hứng nhưng cô vẫn đi qua nằm sấp bên cạnh anh hai chân đung đưa nhìn chăm chú vào màn hình laptop “Vẫn chưa viết xong?”
“Đúng vậy” Bách Nghiêu Nhất xem xét lại một chút,bản thảo so với tốc độ dự đoán của anh nhanh hơn một chút. Bởi vì dậy sớm nên không có việc gì làm đành ngồi viết bản thảo. Bách Nghiêu Nhất nhìn người hại anh phải dậy sớm. Nếu Bách Á Mạt biết công lao to lớn của con nhóc này nhất đinh sẽ ôm chầm lấy cô, có khi còn thấp hương lễ bái cảm tạ đại ơn đại đức của cô nữa. Nói đến Bách Á Mạt, rốt cuộc Bách Nghiêu Nhất cũng mở điện thoại tắt máy đã lâu.Vừa khởi động điện thoại liền đổ chuông, Bách Nghiêu Nhất miễn cưỡng nghe điện.
“Bách Nghiêu Nhất, bản thảo của tôi đâu? Cậu cho là cậu tắt máy thì tôi không tìm được cậu? Cậu nghĩ tôi không biết nhà cậu chắc? Cậu đừng quên nhà cũng là do tôi tìm cho cậu đó. Bách Nghiêu Nhất cậu đừng có đấu với tôi. Bản thảo…”
“Ở trong máy tính” dừng lại một chút bổ sung thêm một câu “Muốn sao”?
“Bách Nghiêu Nhất!” Bách Á Mạt thật muốn một đao chém chết cậu ta.
“Tôi biết tên của tôi nghe rất êm tai, chị không cần thiết phải luôn miệng nhắc lại” Nhìn sang con nhóc bên cạnh, cô chăm chú nhìn anh không ồn ào ầm ỹ. Bách Nghiêu Nhất không nhịn được giơ tay vuốt ve đầu cô. Cô híp mắt hưởng thụ, hơi dịch người càng sát vào người anh, mái tóc mềm mại lướt qua ngón tay cũng tựa như lướt qua trái tim anh, tê tê dại dại cảm giác rất xa lạ.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm” Bách Á Mạt không nghĩ anh sẽ nói ra câu này.
“Cái gì?” Bách Á Mạt ngây cả người, kinh ngạc nhìn chăm chú điện thoại hoài nghi đây không phải em trai mình.
Tên quỷ lười biếng này muốn ra khỏi cửa sao?
“Ăn ở đâu tùy chị, nhắn tin địa chỉ cho tôi. À quên, bữa cơm này chị mời” nói xong không đợi Bách Á Mạt trả lời nhanh chóng cúp điện thoại.
“Nhóc con đói chưa”? Bách Nghiêu Nhất vỗ nhẹ mặt cô.
Jill ra sức gật đầu, vừa rồi cô cũng nghe được chút ít “Anh muốn đưa em ra ngoài ăn cơm?” Mắt lam tỏa sáng tràn đầy chờ đợi.
Bách Nghiêu Nhất nhún vai vờ như không để ý, nhưng khóe môi bất giác cong lên “Dù sao cũng có người mời cơm, không ăn thì phí” không quên kèm theo một câu cường điệu. Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh vì con nhóc này suốt ngày ở trong nhà thật không phù hợp với cá tính kiên cường bất khuất của cô nên mới muốn mang cô ra ngoài.